Mục lục
Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời đi một lúc lâu, nhóm La Phượng Tiên Tôn mới bình tĩnh lại.

“Không ngờ thật sự là hai vị đạo hữu Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.” Tiễn hai người đi rồi, Khai Vân Tiên Tôn vẫn còn hơi xúc động.

“Diệp Đình Vân thế mà trở thành đan sư cấp sáu trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí tu vi cũng tiến thêm một bước, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.” Diệu Nghĩa Tiên Tôn hít sâu một hơi.

Tuy trước đó hắn có hoài nghi nhưng trong lòng lại cho rằng đây chỉ là nhầm lẫn. Hắn đã dừng ở sơ kỳ Tiên Tôn hơn ba nghìn năm, thật khó tin có người lại tu luyện nhanh như Diệp Đình Vân. Dù là đan thuật hay tu vi, muốn tiến bộ đều tốn rất nhiều tâm tư và sức lực, thế mà Diệp Đình Vân lại tiến bộ tu vi đồng thời không chậm trễ đan thuật, quá lợi hại.

Trước kia có lời đồn đan thuật của Diệp Đình Vân rất xuất sắc, nhưng Diệu Nghĩa Tiên Tôn không tin.

Mấy năm ở Thảo Đan Môn, Diệp Đình Vân không hề có danh tiếng, lúc Thảo Đan Môn bị diệt, hai người còn bị xem như con rơi. Bây giờ nhìn lại, không phải năm xưa Thảo Đan Môn có mắt không tròng mà là Diệp Đình Vân giấu tài, hoặc là cả hai yếu tố trên.

La Phượng Tiên Tôn cười nói: “Hẳn là nhờ công của Chân Linh Chi Thủy.”

Cô đã dùng hết gần một nửa tài sản, vậy mà chỉ đổi được chừng trăm giọt Chân Linh Chi Thủy. Giang Thiếu Bạch lại có cả một hồ. Nếu bán hết hồ Chân Linh Chi Thủy, chắc chắn sẽ thu được con số khổng lồ, thảo nào ngay cả người từ tinh vực cấp tám cũng nhìn chằm chằm như hổ đói vào tài sản của hắn.

Khi trao đổi Chân Linh Chi Thủy, La Phượng chỉ nghĩ đổi nhiều một chút là tốt rồi, bây giờ xong việc mới bắt đầu đau lòng các món bảo vật đã giao dịch.

“Có chuyện này rất kỳ quái! Muốn trở thành đan sư cấp sáu không thể thiếu số lượng lớn linh thảo trân quý để luyện tập, dù Diệp Đình Vân có tài giỏi cỡ nào đi nữa cũng phải làm vậy. Vậy thì linh thảo của bọn họ từ đâu ra?” Diệu Nghĩa Tiên Tôn ngờ vực nói.

“Hay là bọn họ lấy được linh thảo tại Hắc Thạch Vực?” Khai Vân nói.

Diệu Nghĩa lắc lắc đầu: “Hắc Thạch Vực có môi trường đặc thù, không thích hợp linh thảo sinh trưởng.”

“Nhắc đến chuyện này mới nhớ, ta có nghe được một chuyện, mấy năm trước có hai tu sĩ mua đi bán lại linh tài và pháp khí, đổi lấy linh thảo. Linh thảo cấp sáu ở các thành trấn nhỏ đều bị mua sạch.” La Phượng nói.

Diệu Nghĩa Tiên Tôn nhíu nhíu mày: “Đạo hữu hoài nghi là Giang Thiếu Bạch?”

Lúc Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mua linh thảo, hành động vẫn tương đối cẩn thận, tại thành thị lớn thì mua rải rác, có điều mua nhiều vẫn để lộ không ít manh mối.

La Phượng Tiên Tôn chỉ cười mà không nói gì thêm.

Diệu Nghĩa hít sâu một hơi, thầm hoài nghi ngoại trừ Chân Linh Chi Thủy, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân còn lấy được bảo vật khác tại Hắc Thạch Vực, thế nên hai người mới không có hứng thú với linh tài. Nghĩ đến tài sản của hai người, Diệu Nghĩa cảm thấy nóng trong lòng.

“Chúng ta cứ để bọn họ đi như vậy sao?” Hắn lưỡng lự nói.

Khai Vân liếc nhìn hắn: “Cũng không cản được.”

Diệp Đình Vân đã là tu sĩ trung kỳ Tiên Tôn, Giang Thiếu Bạch cũng xấp xỉ, hai người họ đều có năng lực khiêu chiến vượt cấp. Dù phe bọn họ chiếm ưu thế về nhân thủ nhưng muốn cưỡng ép hai người kia ở lại thì không có khả năng.

Diệu Nghĩa Tiên Tôn cười cười xấu hổ: “Đúng là không dễ ngăn cản.”

Khai Vân Tiên Tôn vẫn còn sợ hãi trong lòng: “Tuy Diệp Đình Vân chỉ vừa tiến cấp trung kỳ Tiên Tôn nhưng khí tức trên người rất đáng sợ.”

Ngoại trừ nguyên khí, Khai Vân còn cảm nhận được khí tức hỏa diễm rất đáng gờm từ người đối phương. Hắn biết hai người đều có hỏa diễm phẩm chất không tệ, nhưng khí tức hỏa diễm mạnh như vậy vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Hắn thầm đoán có lẽ Giang Thiếu Bạch đã đưa Thiên Toại Thạch từ có được Hồng Dịch Tiên Vương cho Diệp Đình Vân dùng.

Hồng Dịch Tiên Vương làm việc bừa bãi, luôn gây rắc rối cho cho hắn, nhưng thỉnh thoảng vẫn làm vài việc thông minh, ví dụ như lần này, hắn đã làm rất tốt. Hồng Dịch Tiên Vương là người đầu tiên giao dịch Chân Linh Chi Thủy với Giang Thiếu Bạch, cũng là người đổi được nhiều nhất.

Trên đường trở về, Hồng Dịch suýt bị người ta đánh cướp, may là cha hắn tiếp ứng kịp thời, nếu không hắn đã gặp rắc rối to.

Diệu Nghĩa Tiên Tôn thở dài, Diệp Đình Vân khiến hắn có cảm giác vô cùng đáng sợ, giống như đối mặt với tu sĩ đỉnh Tiên Tôn. Theo hắn được biết thì Giang Thiếu Bạch còn mạnh hơn Diệp Đình Vân một chút.

Diệp Đình Vân đã rất đáng sợ rồi, Giang Thiếu Bạch càng khỏi phải bàn.

Ngay tại Hắc Thạch Vực, Giang Thiếu Bạch vượt qua một trận lôi kiếp kinh thiên động địa, lúc đó rất nhiều người ghi lại hình ảnh, Diệu Nghĩa cũng xem rồi, chính vì đã xem nên hắn mới không có suy nghĩ cướp bóc đối phương.

Hắn lắc lắc đầu, thầm nghĩ hắn không dám cướp của Giang Thiếu Bạch, nhưng không hẳn người khác không dám.

***

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch rời khỏi Tân Lạc Thành không lâu thì một chiếc phi thuyền xinh đẹp xuất hiện trước mặt hai người.

Phi thuyền có cấp bậc rất cao, thể tích cực nhỏ, tạo hình giống một đóa hoa sen, xem ra đặc biệt thiết kế dành cho nữ tu.

Giang Thiếu Bạch nhìn chiếc phi thuyền bay đến mà nhíu mày. Sau đó hai nữ tu lần lượt đi xuống. Đây chính là hai Tiên Tôn mà hắn từng gặp ở tửu lâu.

Giang Thiếu Bạch phỏng đoán vừa giao dịch với hắn xong, ba Tiên Tôn kia lập tức truyền tin tức về hắn ra ngoài, nếu không thì hai nữ tu này sẽ không đến nhanh như vậy.

“Có thể để người ta dễ tìm một chút không hả!” Nữ tu áo lam chống mạnh đứng trước mặt hai người, nét mặt có vẻ hưng binh vấn tội.

“Vị đạo hữu này có việc gì sao?” Giang Thiếu Bạch vô tội hỏi.

Lan Lâm liếc nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng: “Nghe nói linh hồn lực của ngươi không thấp, ta và tỷ tỷ nói chuyện trong tửu lâu, ngươi đã nghe hết rồi chứ gì?”

Giang Thiếu Bạch đầy vẻ vô tội: “Đạo hữu nói vậy là ý gì, ta nghe không hiểu.”

Lan Lâm cười lạnh một tiếng, rõ ràng không tin lời hắn.

Thấy cô không tin, hắn cũng không để ý, nói cho cùng nghe lén không phải là việc vẻ vang gì, hắn tuyệt đối không thừa nhận. Vả lại Giang Thiếu Bạch nghĩ việc này không thể trách hắn, ai bảo hai nữ tu này tám chuyện mà không kiêng nể gì, cũng không lập kết giới, trùng hợp để chính chủ là hắn nghe được.

Lan Lâm chống nạnh nhìn hắn: “Ngươi chính là Giang Thiếu Bạch, thoạt nhìn không giống….” Người của tộc Bất tử.

Giang Thiếu Bạch trợn mắt, hắn đang đeo mặt nạ da người đó, đương nhiên không giống rồi, tuy nhiên có khả năng cô ta không nói về tướng mạo của hắn.

Lan Lâm khoanh tay, tùy tiện nói: “Người có rất nhiều Chân Linh Chi Thủy, đổi cho ta một ít đi.”

Giang Thiếu Bạch nhìn nữ tu trước mặt, cười nói: “Không biết các hạ lấy gì để đổi, ta không phải người kén chọn, nguyên thạch cực phẩm, đan dược cấp bảy cấp tám, linh thảo cấp chín, ai tới cũng không từ chối.”

Lan Lâm híp mắt, tức giận nói: “Nguyên thạch cực phẩm, đan dược cấp tám, có phải ngươi điên rồi không?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn không điên, đang rất tỉnh táo đây!

Có câu “rao giá trên trời, trả tiền dưới đất”, hai nữ tu này đến từ tinh vực cấp tám, nếu hắn ra giá thấp, lỡ bị xem là không có kiến thức thì phải làm sao?

“Các hạ muốn lấy gì đổi?” Giang Thiếu Bạch mong chờ hỏi.

Lan Lâm tức giận: “Ta không mang nguyên thạch cực phẩm tới, ngược lại có một ít nguyên thạch thượng phẩm.”

“Không có nguyên thạch cực phẩm, đành nhận nguyên thạch thượng phẩm vậy.”

Lan Lâm lườm hắn muốn rách da, sau đó lấy một chiếc nhẫn không gian ném qua. Hắn nhận lấy nhẫn không gian kiểm tra sơ sơ, bên trong là mười vạn nguyên thạch thượng phẩm. Không hổ là người từ tinh vực cấp tám, vừa ra tay là không giống người thường. Nhóm Khai Vân Tiên Tôn có ba người, mỗi người góp ba vạn nguyên thạch thượng phẩm, vậy mà một mình nữ tu đã chi mười vạn nguyên thạch thượng phẩm.

Giang Thiếu Bạch cũng không keo kiệt, dứt khoát đưa cho cô một thùng lớn Chân Linh Chi Thủy.

Lan Lâm nhận lấy, ước lượng cân nặng rồi nói: “Coi như ngươi biết điều.”

Hắn phất tay: “Không dám.”

Lan Lâm lại lấy ra đan dược, linh dược, ngọc phù… Giang Thiếu Bạch cơ bản không cự tuyệt, đều quy ra thành nguyên thạch, dùng Chân Linh Chi Thủy giao dịch.

Sau khi giao dịch xong, hai bên đều hài lòng.

“Đạo hữu đến từ tinh vực cấp tám, chắc hẳn tin tức rất nhanh nhạy nhỉ?”

Cô liếc nhìn hắn, lười biếng hỏi lại: “Ngươi muốn biết tin tức gì?”

Giao dịch tiến hành thuận lợi, tâm trạng cô khá tốt, nhìn Giang Thiếu Bạch cũng vừa mắt hơn vài phần.

“Đạo hữu có biết tin tức về Long tộc không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Lan Lâm khoanh tay nói: “Tin tức Long tộc à, khá nhiều đấy. Ngươi nghe ngóng về họ làm gì?”

Hắn cười cười: “Đương nhiên là vì hiếu kỳ rồi. Ngươi có biết Ngao Dạ không?”

Cô ngờ vực nhìn hắn: “Sao ngươi biết Ngao Dạ?”

“Từng nghe nói, nghe đồn hắn là một con rồng rất lợi hại.”

Lan Lâm thản nhiên nói: “Ngao Dạ là rồng phi thăng hiếm hoi trong mấy trăm năm gần đây, thông thường thì huyết mạch của rồng phi thăng không quá thuần khiết, nhưng Ngao Dạ lại khác. Sau khi kiểm tra, huyết mạch của hắn là huyết mạch Tổ Long, do đó hắn được đưa vào Long thành bồi dưỡng, Long tộc tốn không ít tâm huyết vì hắn. Ngao Dạ cũng không chịu thua kém, tu vi tiến bộ rất nhanh, trong số những người trẻ tuổi của Long tộc thì hắn nổi bật hơn người.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, huyết mạch Tổ Long? Dù nghe không hiểu lắm nhưng cũng biết là bất phàm.

“Bên cạnh hắn có một phàm nhân phải không?” Giang Thiếu Bạch hỏi tiếp.

Lan Lâm hơi ngạc nhiên: “Ngươi biết không ít nha! Đúng là có một Nhân tộc. Sau khi kiểm tra ra huyết mạch Tổ Long, mấy vị Long Hoàng đều có ý muốn nhận Ngao Dạ làm đồ đệ, các trưởng bối còn muốn gả hậu bối cho hắn. Nhưng tình cảm giữa Ngao Dạ và đạo lữ cực kỳ tốt, hắn từ chối lời cầu thân của tất cả các trưởng lão.”

“Trong Long tộc, Ngao Dạ coi như dị loại. Long tộc không nhiều con cháu, nhiều người thê thiếp thành đàn. Các trưởng lão luôn khuyên nhủ hắn cưới tiểu thiếp, thế là hắn dẫn đạo lữ lén trốn khỏi Long tộc. Tin tức này truyền ra, các trưởng lão cảm thán Long tộc xuất hiện một tình thánh.”

Lan Lâm lắc đầu, cảm thán nói: “Không ngờ Long tộc lại có một dị loại như vậy.”

Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Ngao Dạ chạy thoát không?”

Cô gật đầu: “Chạy thoát. Long tộc thủ vệ nghiêm ngặt, Ngao Dạ ở Long thành, cao nhân vô số, dưới tình hình đó, hắn khó mà im hơi lặng tiếng trốn đi. Nhưng tên phi thăng này là một con rồng thời không, đầu tiên hắn dùng võ hồn thời gian làm xáo trộn thời gian, sau đó lại dùng võ hồn không gian phá thủng hư không bỏ trốn. Không thể không công nhận, võ hồn thời không lợi hại đến quỷ dị.”

“Long tộc huyết thống khó khăn, càng không dễ có được một hậu duệ huyết mạch Tổ Long. Sau khi Ngao Dạ biến mất, Long tộc vô cùng lo lắng, không biết hắn chạy đi đâu rồi, huyết mạch Tổ Long không tầm thường.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Long tộc lo lắng Ngao Dạ bị bắt đi hầm canh sao?

“Thì ra là thế, hắn rời khỏi Long tộc bao lâu rồi?”

“Mấy năm gần đây thôi, chừng hơn hai mươi năm thì phải.”

Hắn gật gù: “Ra vậy.”

Giang Thiếu Bạch mím môi, trong lòng hơi lo lắng. Từ lời của Lan Lâm có thể biết được Ngao Dạ không ở Long tộc, vậy thì tốt, hắn vốn định đến lãnh địa của Long tộc thăm dò tình hình, nếu Ngao Dạ không có ở đó thì hắn không cần phải đi nữa.

“Đạo hữu biết bọn họ đi đâu không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Lan Lâm trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Long tộc treo giải thưởng, tìm kiếm khắp nơi còn không có tin tức, sao ta biết được?!”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Hắn thở dài, nếu vậy thì hắn phải làm sao tìm người đây?

“Lúc rời khỏi Long tộc, tu vi của Ngao Dạ thế nào?” Hắn tò mò hỏi tiếp.

Lan Lâm cau mày: “Chuyện này sao ta biết được.”

Tử Nguyệt im lặng một lúc lâu, lúc này bỗng lên tiếng: “Khi rời khỏi Long tộc, Ngao Dạ đã có tu vi sơ kỳ Tiên Tôn. Ngao Dạ không phải người không có đầu óc, tu vi thấp mà ra ngoài rất nguy hiểm, hắn tiến cấp Tiên Tôn mới rời đi, dùng võ hồn thời không chạy trốn rất hữu dụng.”

Giang Thiếu Bạch: “Thì ra là thế.”

Lan Lâm hiếu kỳ nói: “Ngươi tò mò như vậy, chẳng lẽ muốn đồ long? Mặc dù Long tộc toàn thân đều là bảo nhưng không dễ chọc bọn họ đâu, nhất là mấy lão quái vật kia, ai cũng rất bao che khuyết điểm người thân. Nếu ngươi giết người Long tộc, không bị phát hiện thì tốt, chứ bị phát hiện thì coi như xong đời, rút gân lột da, muốn chết cũng không chết được.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Nha đầu chết tiệt này nghĩ cái gì vậy? Dù có một thời gian hắn không ưa Ngao Dạ, nhưng từ đó tới giờ hắn chưa bao giờ có ý định làm chuyện hung tàn như đồ long. Nếu giết Ngao Dạ thì anh hắn phải thủ tiết sao?

Tử Nguyệt cười cười: “Sư muội đừng nghĩ lung tung. Hẳn là Giang đạo hữu có giao tình với Ngao Dạ nên mới hỏi nhiều như vậy, không phải muốn đồ long đâu.”

Giang Thiếu Bạch cười gượng: “Sao có thể, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Ngao Dạ là con cưng của Long tộc, sao ta biết hắn được?”

“Ngao Dạ là tu sĩ phi thăng, được trưởng lão Ngao Cấm mang về Long tộc từ tinh vực xa xôi. Phi thăng cùng Ngao Dạ còn có hai tu sĩ nữa, là người nhà của Lạc Kỳ – đạo lữ của Ngao Dạ. Hai người đó được an bài sống tại tộc Cổ Hùng, tên của hai người đó là…”

Tử Nguyệt dừng lại một chút, hàm ý sâu xa nhìn Giang Thiếu Bạch: “Không biết, Giang đạo hữu có biết không?”

Hắn cười cười: “Tin tức của đạo hữu thật nhanh nhạy.”

Lan Lâm mở to hai mắt: “Hai ngươi thế mà có liên quan đến Ngao Dạ.” Sau khi đến tinh vực này, cô có đi nghe ngóng về Giang Thiếu Bạch, thế mà không thăm dò được chuyện này.

Tử Nguyệt cười cười: “Đạo hữu dụ sư muội ta nói nhiều như vậy, có phải nên bày tỏ một chút không?”

Giang Thiếu Bạch cười cười xấu hổ: “Tại hạ không có gì trong người, chỉ có Chân Linh Chi Thủy coi như quý hiếm, tặng tiên tử một ít vậy.”

“Vậy thì đa tạ đạo hữu.”

Giang Thiếu Bạch lấy một bình Chân Linh Chi Thủy giao cho đối phương, cô không khách sáo nhận lấy.

Tử Nguyệt nói thêm: “Ngao Dạ mất tích đã lâu, có điều mười năm sau, bí cảnh Thương Huyền của Long tộc sẽ mở ra, có lời đồn trong bí cảnh có truyền thừa Tổ Long, lúc đó chắc chắn Ngao Dạ sẽ xuất hiện.”

Hắn gật đầu: “Đa tạ đạo hữu.”

Tử Nguyệt thản nhiên nói: “Đừng khách sáo.”

Hết chương 435

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK