Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi dạo một vòng rồi quay về biệt quán.
Lạc Kỳ vừa thấy hai người về đến bèn cười nói: “Hai đệ về rồi, đi đâu đó?”
“Đệ ra ngoài dạo một vòng, còn gặp được người quen.” Giang Thiếu Bạch đáp.
Anh hiếu kỳ hỏi: “Người quen nào? Là bạn bè trước kia hả?”
Hắn lắc đầu: “Không tính là bạn bè đâu, trước kia hắn nhận treo thưởng muốn giết đệ, có điều không thực hiện được.”
Lạc Kỳ nghe vậy nét mặt lập tức thay đổi: “Là kẻ thù?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Cũng không tính là kẻ thù, thôi, chuyện đã qua lâu rồi.”
Anh khẽ gật đầu: “Ừm.”
Hắn nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: “Ngao Dạ đâu rồi đại ca?”
“Ngao Dạ đi ra ngoài nghe kể chuyện xưa rồi. Hai đệ còn nhớ mảnh vải rách mà chúng ta thấy ở nhà đấu giá Vân Biên không, có vẻ như nó liên quan đến kế hoạch tạo thần của tộc Thiên Cơ, khả năng là manh mối về các phòng thí nghiệm cao cấp năm xưa. Trong các phòng thí nghiệm không chừng còn có đồ tốt. Các vị Tiên Hoàng kỳ cựu đang nghiên cứu mảnh vải này, Ngao Dạ đến đó hóng chuyện rồi.”
Giang Thiếu Bạch nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc tộc Thiên Cơ từng làm thí nghiệm gì?”
Lạc Kỳ lắc đầu: “Ta nghe nói bọn họ nghiên cứu cách dung hợp các loại huyết mạch cao cấp, ý đồ tạo ra tu sĩ mạnh nhất. Dựa theo kế hoạch của tộc Thiên Cơ, bọn họ sẽ bồi dưỡng ra một tu sĩ có tinh thần lực mạnh nhất, thân thể cứng rắn nhất, huyết mạch ưu việt nhất.”
Giang Thiếu Bạch trợn mắt: “Nghe như nằm mơ.”
“Ừ.”
“Nghiên cứu của bọn họ xảy ra vấn đề gì sao?” Hắn hỏi tiếp.
Lạc Kỳ đáp: “Nghe nói phòng thí nghiệm tạo ra một quái vật mình rồng cánh phượng đầu rùa đuôi rắn. Quái vật không có thần trí, chỉ biết phá phách, nửa chừng thì thí nghiệm xảy ra vấn đề, quái vật phá hủy phòng thí nghiệm, thả hết các yêu thú hình thù kỳ quái ra ngoài.”
“Các tu sĩ chủng tộc cao cấp phát hiện những yêu thú quái dị kia kỳ thật chính là tu sĩ thiên tài bị mất tích của tộc bọn họ. Những người này vốn là thiên tài trong tộc, kết quả bị cải tạo hoàn toàn thay đổi.”
“Kế hoạch tạo thần của tộc Thiên Cơ liên lụy rất rộng, khiến người người tức giận, cuối cùng tộc Thiên Cơ bị bao vây tiêu diệt.”
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, xem ra dù ở bất cứ đâu đều có những kẻ điên cuồng nghiên cứu.
Anh nói tiếp: “Trên thực tế, tuy các đại chủng tộc cực kỳ phản đối nghiên cứu của tộc Thiên Cơ, nhưng lại muốn có trong tay tư liệu nghiên cứu của đối phương. Khi ấy những tu sĩ bị tộc Thiên Cơ bắt đi nghiên cứu có thiên phú chỉ bình thường, sau khi bị cải tạo, thực lực lại tăng vọt.”
Tộc Thiên Cơ thành lập không ít phòng thí nghiệm bí mật, rất có thể trong đó còn lưu lại các loại linh tài và tinh huyết mà bọn họ đã thu thập để nghiên cứu. Sau này tộc Thiên Cơ bị diệt, mọi người vẫn luôn tìm kiếm các phòng thí nghiệm bí mật này.
Sau nhiều năm tìm tòi, mọi người lần lượt phát hiện vài phòng thí nghiệm, có điều phòng thí nghiệm nòng cốt nhất vẫn chưa được tìm ra.
Giang Thiếu Bạch đang trò chuyện với Lạc Kỳ thì Ngao Dạ về đến.
“Cửu hoàng tử về rồi.” Hắn lên tiếng chào hỏi.
Ngao Dạ gật đầu đáp lại rồi ngồi xuống bên cạnh.
Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi y: “Nghe ngóng được gì rồi?”
Y khó chịu đáp: “Mấy người kia cứ nói chuyện ồn ào, còn kể vài việc chả có tác dụng gì.”
“Có một vị Tiên Hoàng kể lại rằng người đề xướng kế hoạch tạo thần từng nói hắn nghiên cứu huyết mạch các chủng tộc là để phá vỡ sự ngăn cản của Thiên Đạo, tạo ra một người có thể tiến giai Tiên Đế, kẻ nào phá hỏng sự nghiệp vĩ đại của hắn sớm muộn gì sẽ bị báo ứng.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ người khởi xướng tộc Thiên Cơ có vẻ giống bọn cầm đầu bán hàng đa cấp.
“Về sau người kia thế nào?”
Ngao Dạ nhún vai: “Mọi người cho rằng hắn bị điên, đánh hắn chết rồi.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Người đứng đầu tộc Thiên Cơ thế mà là một tên điên, lại nói khi ấy trưởng lão tộc Bất tử cũng là người điên, chẳng lẽ tu vi càng cao càng dễ phát điên?!” Y nói xong liếc nhìn Giang Thiếu Bạch.
Hắn trợn mắt, Ngao Dạ nhìn hắn làm gì? Hắn không phát điên, hắn rất tỉnh táo.
“Có manh mối gì về phòng thí nghiệm của tộc Thiên Cơ không?” Diệp Đình Vân hỏi.
Ngao Dạ lắc đầu: “Không có. Có khả năng vài vị Tiên Hoàng đã có manh mối, nhưng dù ai nhìn ra cũng sẽ không nói ra miệng đâu.”
Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ thấy rất đúng. Tài nguyên tu luyện thích hợp Tiên Hoàng cường giả chẳng nhiều gì, sao có thể để người khác chiếm lợi.
Ngao Dạ nhìn hắn nói: “Ngươi có hứng thú với phòng thí nghiệm hả?”
Hắn cười đáp: “Nếu có thể tìm được đương nhiên có lợi.”
Có điều tộc Thiên Cơ giỏi nhất là che giấu bí mật, bọn họ chọn nơi giấu phòng thí nghiệm chắc chắn không dễ tìm.
“Đối với người ngoài thì có lẽ phòng thí nghiệm tộc Thiên Cơ không dễ tìm, nhưng đối với ngươi thì không khó.”
Giang Thiếu Bạch bất ngờ nhìn y, không ngờ Ngao Dạ đánh giá hắn cao như vậy, thật sự làm hắn thụ sủng nhược kinh.
“Sao ngươi lại nói vậy?”
Y thản nhiên nói: “Không phải ngươi có thể hấp thu hồn phách tu sĩ rồi đọc ký ức của họ sao?”
“Đúng là vậy, có điều tu sĩ tộc Thiên Cơ chết từ đời nào rồi, dù hồn phách còn lưu lại cũng khó mà nắm chắc.”
Ngao Dạ không suy nghĩ đã nói: “Có thể đến địa bàn tộc Thiên Cơ xem sao.”
“Ý kiến này không tồi.”
Tộc Thiên Cơ bị diệt đã lâu, không biết còn hồn phách tu sĩ lưu lại không? Tộc Bất tử có thể lưu lại nhiều tử khí là do có trận pháp phong ấn. Muốn hấp thu ký ức tu sĩ tộc Thiên Cơ xem ra không thuận lợi lắm, dù vậy đây là cách khả thi nhất.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Ngao Dạ, đôi khi đầu óc đối phương rất linh hoạt, đương nhiên có khả năng do y nghèo đến phát điên rồi nên mới kích thích đầu óc linh hoạt.
“Việc này không vội, chờ bán đan dược xong rồi tính tiếp.” Hắn lên tiếng.
Ngao Dạ nghiêng đầu nói: “Ta vừa ra ngoài hỏi thăm, xem ra đan dược cấp tám rất có giá.”
“Mấy ngày nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu, hy vọng bán được giá tốt.” Hắn cười nói.
***
Rất nhanh đã đến ngày diễn ra buổi đấu giá, nhóm Giang Thiếu Bạch đi vào phòng đấu giá.
Không nhiều tu sĩ tham gia buổi đấu giá, thậm chí hiện trường khá yên tĩnh, có điều những người tham dự đều là nhân vật tầm cỡ không thể xem thường.
Ngao Dạ ngồi trong ghế lô, hiếu kỳ đánh giá mọi người xung quanh.
“Có vẻ không nhiều người tới.” Y lo lắng nói.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Phí tham dự hơi đắt.”
Theo như hắn được biết thì phí tham dự buổi đấu giá là một ngàn nguyên thạch cực phẩm, đối với tu sĩ Tiên Hoàng thì cái giá này chẳng thấm tháp gì, nhưng với tu sĩ Tiên Tôn thì đây là chi phí không nhỏ.
Đan dược cấp tám có giá khởi điểm thấp nhất là hai vạn nguyên thạch cực phẩm, Tiên Tôn bình thường không bỏ ra nổi giá quy định, đương nhiên sẽ không đến đây góp vui.
Lạc Kỳ lên tiếng: “Không cần số lượng chỉ cần chất lượng, tuy không đông người tham dự nhưng xem ra ai cũng có tài sản rủng rỉnh.”
Giang Thiếu Bạch tán thành: “Đại ca nói rất đúng, đệ thấy không ít dê béo đâu.”
Ngao Dạ: “…”
Viên đan dược đầu tiên được mang ra đấu giá là Tẩy Trần Đan cấp tám. Trong Tẩy Trần Đan có bỏ thêm Chân Linh Chi Thủy cao cấp, có tác dụng tẩy kinh phạt tủy.
Vừa nãy nhìn các tu sĩ trong hội trường có phần yên tĩnh, Giang Thiếu Bạch còn lo lắng không thể bán đan dược được giá tốt, nhưng khi đan dược vừa được đưa ra rao giá, hiện trường lập tức trở nên náo nhiệt.
Tẩy Trần Đan cấp tám có giá quy định là ba vạn nguyên thạch cực phẩm, rất nhanh đã nhảy lên đến tám vạn.
Các Tiên Hoàng cạnh tranh thoạt nhìn gió êm sóng lặng, kì thực sóng ngầm mãnh liệt. Giọng báo giá của bọn họ không lớn, thế mà không hiểu sao bầu không khí lại trở nên căng thẳng.
Cuối cùng Tẩy Trần Đan được một vị Tiên Hoàng béo mập mua với giá mười ba vạn nguyên thạch cực phẩm. Người này hẳn là thuộc tộc Thao Thiết.
Tộc Thao Thiết tham ăn thành tính, tu sĩ Tiên Hoàng bên dưới có lẽ ăn nhiều không tiêu hóa được nên người toàn thịt mỡ. Giang Thiếu Bạch cảm nhận được khí tức của đối phương rất hỗn tạp, nguyên lực có mấy thuộc tính khác nhau, dường như đang xung đột trong cơ thể. Tẩy Trần Đan cấp tám rất phù hợp với người kia.
Viên đan dược thứ hai là Kim Bích Cố Nguyên Đan, đan dược này có tác dụng tăng cường thể chất, chính là loại Lạc Kỳ từng dùng.
Không ít Tiên Hoàng cạnh tranh mua Kim Bích Cố Nguyên Đan, phần lớn để ứng phó tam cửu thiên kiếp, cũng có thể là chuẩn bị cho đệ tử môn hạ.
Kết quả Kim Bích Cố Nguyên Đan được một tu sĩ tộc Âm Hồn mua với giá tám vạn nguyên thạch cực phẩm. Đa số tộc Âm Hồn có trình độ cao về phương diện linh hồn lực, nhưng rèn luyện cơ thể lại kém xa nhiều chủng tộc khác.
“Kỳ thật hiệu quả trị liệu của loại đan dược này không quá tốt, thế mà có thể bán đến tám vạn nguyên thạch cực phẩm một viên.” Ngao Dạ kinh ngạc nói.
Ngao Hùng nghe thế liếc nhìn y, thầm nghĩ tầm mắt của Ngao Dạ quá cao, đan được cấp tám còn dám chê, đúng là no bụng không biết người đói thế nào. Tu sĩ Tiên Hoàng phải trải qua tam cửu thiên kiếp, không ít người đã bỏ mạng dưới lôi kiếp, dan dược tăng cường thể chất luôn là vật các Tiên Hoàng tranh nhau.
“A Kỳ, có thể coi như ngươi đã ăn mười sáu vạn nguyên thạch cực phẩm rồi đó.” Ngao Dạ nhìn Lạc Kỳ nói.
Ngao Hùng nghe thế bèn hỏi anh: “Ngươi dùng hai viên Kim Bích Cố Nguyên Đan rồi sao?”
Anh khẽ gật đầu: “Vâng.”
“Ngươi dùng hai viên, đến viên thứ hai hiệu quả chỉ còn lại ba phần thôi.”
Lạc Kỳ đáp: “Đúng là vậy.” Viên đầu tiên có tác dụng rất tốt, đến viên thứ hai lại kém xa.
Diệp Đình Vân giải thích với Ngao Hùng: “Thể chất đại ca hơi yếu, nếu sau này đối phó lôi kiếp Tiên Hoàng thì mạo hiểm hơi lớn, có thể tăng cường thể chất được chút nào hay chút nấy. Dùng lần hai còn hiệu quả ba phần đã là không tệ rồi.”
Ngao Hùng: “…”
Xem ra ông đã đánh giá hơi thấp quan hệ giữa Lạc Kỳ và Diệp Đình Vân rồi. Sự kiên quyết của đan sư cấp tám đúng là phi thường. Diệp Đình Vân biết rõ dùng cùng một loại đan dược nhiều lần sẽ giảm tác dụng rất nhiều, vậy mà vẫn để Lạc Kỳ dùng. Trong tay Lạc Kỳ hẳn là có Chân Linh Chi Thủy cao cấp, không phải lo vấn đề đan độc.
Có em dâu là đan sư cấp tám, Lạc Kỳ lo gì tiến giai Tiên Hoàng không thành! Nếu năm xưa ông có điều kiện như vậy thì có lẽ đã tiến giai Tiên Hoàng dễ dàng hơn rất nhiều.
Viên đan dược thứ ba được đấu giá là Bích Khung Đan.
Ngao Hùng quay qua hỏi Diệp Đình Vân: “Diệp đan sư không chỉ có một viên Bích Khung Đan?”
Cậu gật đầu: “Đúng là không chỉ có một.” Thực tế cậu có hàng dự bị của tất cả mười tám viên đan dược mang đi đấu giá.
Nét mặt Ngao Hùng trở nên kỳ quái nhìn Diệp Đình Vân, tò mò tự hỏi rốt cuộc những năm qua đối phương luyện chế được bao nhiêu đan dược.
Bích Khung Đan tương đối quý giá so với các loại đan dược đang đấu giá, đa số Tiên Hoàng đều dùng được loại này, thế là giá của nó nhanh chóng bị đẩy lên cao, cuối cùng chốt giá mười tám vạn nguyên thạch cực phẩm.
Ngao Dạ chống cằm nói: “Cùng là đan dược cấp tám, thế mà giá cả lại chênh lệch rất lớn.”
Giang Thiếu Bạch nói: “Quả nhiên các Tiên Hoàng ở đây rất giàu có.”
Y khẽ gật đầu: “Ừ.”
Ngao Dạ gãi gãi đầu, so với các vị Tiên Hoàng kỳ cựu thì y quá nghèo. Nghe nói người tộc Thiên Cơ giỏi tính toán, rất am hiểu vơ vét của cải, cho nên trong phòng thí nghiệm bí mật không thiếu nguyên thạch, không biết lời đồn này có chính xác hay không.
Từng viên đan dược được bán đi, số lượng lớn nguyên thạch cực phẩm được đưa tới chỗ Diệp Đình Vân. Cậu cất nguyên thạch cực phẩm đầy cả nhẫn không gian, sau đó trực tiếp đưa cho Lạc Kỳ.
Ngao Hùng nhìn động tác của Diệp Đình Vân, chợt cảm thấy lúc trước Long tộc chỉ chuẩn bị một nữa tài nguyên cho Ngao Dạ tiến giai Tiên Hoàng, tựa hồ có phần không phóng khoáng, nhìn dáng vẻ của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, xem ra hai người định ôm hết việc chuẩn bị tài nguyên cho Lạc Kỳ tiến giai.
Lạc Kỳ không khách sáo nhận lấy nhẫn không gian.
Ngao Hùng nhìn đối phương, trong lòng bỗng hơi đố kỵ, ông không ngờ có một ngày ông lại đi đố kỵ với một Nhân tộc như Lạc Kỳ.
Buổi đấu giá tiến hành thuận lợi, lúc này một giọng ra giá bỗng truyền vào tai Giang Thiếu Bạch.
“Phượng Thần?”
Ngao Hùng nhìn hắn nói: “Đúng, là Phượng Thần. Hình như lão ta vừa chạy tới.”
Vì buổi đấu giá tổ chức hơi gấp gáp nên nhiều tu sĩ Tiên Hoàng không kịp đến, Phượng Thần coi như đến vừa kịp. Ông tham gia giành mua Dung Linh Đan cấp tám, đan này có thể tăng khả năng khống chế linh hồn lực.
Phượng Thần chi mười lăm vạn nguyên thạch cực phẩm mua được đan dược.
Trong ghế lô, Ngao Hùng nghe được Phượng Thần đấu giá thành công bèn chua lè nói: “Bọn chim chết Phượng tộc xa xỉ quá nhỉ!”
Ngao Dạ tạt thau nước lạnh: “Không phải người ta xa xỉ đâu, là trưởng lão nghèo đó.”
Ngao Hùng: “…” Thằng nhãi con Ngao Dạ này, dám nói câu này trước mặt người ngoài!
Mười tám viên đan dược được bán rất nhanh, sau mấy vòng đấu giá, Diệp Đình Vân thu hoạch gần hai trăm vạn nguyên thạch cực phẩm. Cậu giữ lại một nửa, còn một nửa đưa cho Lạc Kỳ.
Giang Thiếu Bạch dùng linh hồn lực quét một vòng kiểm tra nguyên thạch trong nhẫn không gian, hắn hài lòng nói: “Nghèo lâu lắm rồi, bây giờ có nguyên thạch trong tay, có thể thả lỏng một chút rồi.”
Ngao Hùng giật giật khóe miệng nhìn Giang Thiếu Bạch.
Diệp Đình Vân dễ dàng lấy ra hơn mười viên đan dược cấp tám đấu giá, Giang Thiếu Bạch còn dám nói nghèo. Khí tức trên người hắn rất dồi dào, xem ra những năm qua đã dùng không ít đan dược cấp tám, điều kiện tu luyện thế này mà có mặt mũi than nghèo.
Đấu giá kết thúc, nhóm Giang Thiếu Bạch rời khỏi nhà đấu giá.
Hết chương 477