Những tu sĩ dị tộc thoát khỏi quả cầu đất hiểu rất rõ địa vực này, vượt xa những tu sĩ đến tìm kiếm bảo vật, đối phương có địa lợi, thực lực bất phàm, cộng thêm thủ đoạn quỷ dị khó lường. Mà các tu sĩ vào bí cảnh tìm kiếm bảo vật còn thích nội chiến, thế nên số lượng tu sĩ càng lúc càng ít.
Xui xẻo nhất là những tu sĩ Động Thiên, không chạy kịp sẽ bị ăn sạch.
Có khá đông tu sĩ Động Thiên đi vào Thiên Môn, bọn họ đều có bối cảnh không tầm thưởng, đi theo trưởng bối đến mở mang tầm mắt, kết quả bất hạnh mất luôn mạng sống.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở lại Thiên Môn mười ngày, sơ ý bị tu sĩ Bách Kiếp của Ma tộc từng giao đấu lần trước phát hiện, hai bên lại đại chiến một trận.
Mặc dù hai người có chút bản lĩnh, nhưng dần dần không phải là đối thủ của tu sĩ Bách Kiếp. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bất đắc dĩ, đành phải sử dụng độn phù, khó khăn rời khỏi bí cảnh.
Sau khi ra ngoài, Diệp Đình Vân phát hiện phi thuyền Tinh Vũ của Tinh Nguyệt Thần Tông đã rời đi một ngày trước, rơi vào đường cùng, hai người đành đi đến Thương Minh ở một thời gian.
Cả hai được coi là “nhân vật nổi tiếng” ở đại lục Vân Hoang, vì thế để tránh phiền phức, hai người quyết định che giấu thân phận.
Hiện tại Diệp Đình Vân đang ngồi trong một tiệm trà, nhìn những người bán hàng rong đi tới đi lui trên đường, cậu khá ngạc nhiên nói: “Không ngờ Thương Minh lại yên bình thế này.”
“Đúng vậy, ta cũng khá bất ngờ.”
Rất nhiều tu sĩ đến đây thăm dò Thiên Môn, đa số đều lưu lại đại lục Vân Hoang ần đó, nhiều người ngoại vực như vậy mà không ồn ào hỗn loạn, đúng là chuyện hiếm lạ.
“Nghe nói hai ngày trước, ở Thương Minh có một tên công tử bột nhìn thấy một cô bé chừng mười một mười hai tuổi xinh đẹp đáng yêu, thế là y nổi ý xấu, tiến lên đùa giỡn bé gái. Tiểu cô nương kia ra tay, đập đầu người kia như đập dưa hấu, hộ vệ của tên công tử bột hoảng sợ, nhưng vẫn tuyên bố sẽ dạy cho tiểu cô nương một bài học.”
“Tiểu cô nương đi theo đám hộ vệ đang kêu gào đến nhà tên công tử bột, giết sạch cả nhà đối phương.”
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu nói tiếp: “Đúng là có mắt như mù!”
Diệp Đình Vân xoa cằm: “Đúng vậy. Ta nghe nói tiểu cô nương kia chính là một tu sĩ Toàn Đan đã hơn ba trăm tuổi, có biệt hiệu là Huyết Tinh La Sát. Vì khi còn bé từng dùng một gốc linh dược kỳ lạ nên cơ thể không phát triển được nữa. Ta còn nghe nói tên công tử bột trêu ghẹo kia thích ấu nữ.”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu, thầm nghĩ tên công tử bột đó có mắt như mù, cũng có thể nói là “đi đêm nhiều có ngày gặp ma”, vốn cho rằng đối phương là một bé gái, ai ngờ với tuổi tác của “tiểu cô nương” thì người ta làm bà của y được luôn.
“Hiện tại các thế lực lớn ở đại lục Vân Hoang đang nhìn chằm chằm con cháu không nên thân trong nhà.” Diệp Đình Vân lắc đầu, sơ sẩy một chút là cả nhà sẽ mất mạng, thế nên đương nhiên các đại gia tộc phải để ý đến đệ tử con cháu trong nhà rồi.
Trong quán trà còn có mấy tu sĩ mặt mày ủ rũ đang ngồi uống trà.
“Ai cũng nói Thiên Môn vừa mở sẽ có rất nhiều bảo vật, không ngờ nguy hiểm như vậy, chúng ta mất sáu huynh đệ, thu hoạch lại ít ỏi không được bao nhiêu.” Người vừa lên tiếng là một tu sĩ đỉnh Động Thiên.
“Có thể giữ được tính mạng đã là không tồi rồi, ngươi còn vọng tưởng thu hoạch?”
“Không ngờ trong Thiên Môn có nhiều tu sĩ dị tộc như vậy, dị tộc kỳ quái nào cũng có.”
“Lần này thăm dò Thiên Môn, thế lực lớn ở các đại lục bị hao binh tổn tướng không ít.”
“Dù có nhiều nguy hiểm, nhưng ta nghe nói nhiều tu sĩ tìm được đồ tốt, có người tìm được dị hỏa không tồi, có người thì phát hiện linh dược ngàn năm, có người tìm được pháp khí địa cấp…”
“Nhiều pháp khí lợi hại đều là pháp khí của dị tộc, dù có lấy được cũng không dùng được đâu.”
“Không dùng được thì bán đi! Hoặc là giao cho luyện khí sư! Luyện khí sư dung luyện một lần nữa là có thể dùng được.”
“Dù bí cảnh quá nhiều nguy hiểm, nhưng đúng là đồ tốt bên trong khiến người ta thèm muốn.”
Giang Thiếu Bạch ngồi trong quán trà, nghe các tu sĩ xung quanh thảo luận.
Đa số bọn họ đều phàn nàn về mức độ nguy hiểm bên trong Thiên Môn, nhưng khi nhắc tới những người tìm được tài nguyên, họ lại thay đổi thái độ, trở nên kích động không thôi, như hận không thể thay thế người ta.
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, thầm nghĩ dù Thiên Môn có nguy hiểm thế nào đi nữa, nhưng chỉ cần có lợi thì thế lực lớn từ các đại lục sẽ không nỡ từ bỏ.
Diệp Đình Vân lên tiếng: “Có lẽ các thế lực lớn đang chuẩn bị phản công.”
Hắn cười đáp: “Lúc bọn họ thương lượng xong phải phân chia khu vực này thế nào, hy vọng lúc đó còn kịp.”
Trong bí cảnh có rất đông tu sĩ dị tộc, vừa thoát khỏi quả cầu đất thì chúng khá suy yếu, nhưng sau khi thoát ra ngoài một thời gian thì thực lực của chúng sẽ tăng lên, càng kéo dài lâu thì chúng sẽ càng khôi phục thực lực mạnh mẽ.
“Mấy đại nhân vật biết cân nhắc sự tình, chúng ta không cần hao tâm tổn trí.” Diệp Đình Vân lắc đầu nói.
“Cũng đúng.” Đợi đến lúc hắn tiến giai Bách Kiếp thì lúc đó hắn mới có quyền lên tiếng.
Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đi ra ngoài phố xem một chút đi.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Được thôi.”
Phố phường ở Thương Minh đã bị các tu sĩ ngoại lai tiếp quản, nhiều tu sĩ lưu lại đây, lấy tài nguyên tìm được trong Thiên Môn ra bày bán. Trong Thiên Môn có nhiều bảo vật, nhưng cách dùng tương đối tà môn, dù trân quý nhưng bản thân các tu sĩ lại không dám dùng đến. Thế là những người có chút thu hoạch bèn bày quầy hàng, trao đổi tài nguyên hữu dụng.
Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên chúng ta nên chuẩn bị đan dược.” Cậu quyết định dùng chu quả tìm được trong bí cảnh luyện chế thành chu linh đan.
Đan dược là ngoại tệ mạnh, chu linh đan lại là đan dược có tác dụng gia tăng thực lực của tu sĩ Toàn Đan lên rất nhanh, số lượng không nhiều nên rất quý hiếm.
Hiện tại hai người không có nhiều nguyên thạch, dù đi dạo phố phường, có nhìn trúng món đồ gì thì cũng không mua nổi.
Thế là Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thuê một phòng luyện đan, bắt đầu luyện chế đan dược.
Giang Thiếu Bạch đi vào phòng luyện đan, lập trận pháp ngăn cách rồi nói: “Bắt đầu đi.”
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu, cậu lấy Thanh Mộc Diễm ra. Thanh Mộc Diễm đã hấp thu một nửa Thiên Hỏa Dung Kim Dịch, hiện tại nó có hình thái hoàn toàn khác biệt lúc trước.
Giang Thiếu Bạch nhìn hỏa diễm trên tay Diệp Đình Vân, cảm thấy nó đã trầm tính hơn so với trước kia, uy lực thì mạnh hơn gấp mấy lần.
“Đình Vân, hỏa diễm này không giống Thanh Mộc Diễm nữa.”
Cậu gật đầu đáp: “Liệt Liệt nói hiện tại nó là Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm.”
“Liệt Liệt?”
“Ta lấy tên cho nó đó.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tên rất hay.”
Hiện tại là Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm sao? Chủng loại hỏa diễm vừa nghe đã thấy cao hơn Thanh Mộc Diễm rất nhiều.
Diệp Đình Vân cười cười, bắt đầu luyện đan.
Đi vào Thiên Môn một chuyến, thực lực và uy lực đan hỏa đều tăng lên không ít, giúp năng lực luyện chế đan dược của Diệp Đình Vân cũng tăng lên. Lúc Diệp Đình Vân còn đang ở sơ kỳ Toàn Đan, cậu chỉ có thể luyện chế ba lô đan dược chu linh đan, nhưng sau khi tiến giai trung kỳ, một lần có thể luyện chế được sáu lô.
Diệp Đình Vân luyện chế liên tục sáu lô chu linh đan, thu được tầm 36 viên đan dược. Cậu đưa cho Giang Thiếu Bạch sáu viên, cậu cũng giữ lại sáu viên, còn lại dự định bán hết.
“Đi thôi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
“Được.”
***
Hai người đi ra phố phường, bên ngoài vô cùng náo nhiệt. Hắn nhìn thấy khá nhiều quầy hàng đang bày bán đủ loại đồ vật.
“Hình như có vài thứ không phải từ Thiên Môn.”
Giang Thiếu Bạch cười cười, thầm nghĩ Thiên Môn hấp dẫn tu sĩ các đại lục, khi họ đến đây sẽ mang theo đặc sản địa phương, bình thường thì họ không xuất hiện, hiện giờ đến đây giao dịch nên tình cảnh mới náo nhiệt như vậy.
Diệp Đình Vân dùng chu linh đan đổi linh dược, chu linh đan rất được yêu thích, chỉ trong chốc lát, hơn hai mươi viên chu linh đan đã bị giành mua sạch, còn Diệp Đình Vân thì thu được mấy chục gốc linh dược ngàn năm.
Mấy tu sĩ bán linh dược với họ còn trao đổi ngọc giản, nói là lần sau tìm được linh dược, hy vọng có thể tiếp tục trao đổi với họ, Diệp Đình Vân vui vẻ đồng ý.
Lúc này Ma Huyết Đằng quấn quanh cổ tay cậu bỗng kích động kêu lên.
Diệp Đình Vân nhìn theo chỉ dẫn của nó, trông thấy một quầy hàng đang bày bán một nhánh cây, mà trên nhánh cây là mấy quả đỏ rực.
Linh dược bình thường đều tỏa ra khí tức linh lực, khí tức càng dày đặc chứng tỏ giá trị linh dược càng cao. Nhưng mấy quả đỏ rực kia lại không hề tỏa ra dao động linh lực.
Thoạt nhìn thì mấy quả đỏ này giống như quả dại thông thường, nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra điểm bất phàm.
Nam tử bán quả có tướng mạo thô kệch, ăn mặc có vẻ giống nông dân, nhưng Diệp Đình Vân có thể cảm nhận được uy áp dồi dào từ người đối phương.
Cậu đi đến trước quầy, nhìn lướt sơ rồi hỏi: “Mấy quả này bán thế nào?”
Người kia nhìn cậu, thản nhiên nói: “Trao đổi đan dược thích hợp trị thương trên người ta.”
Giang Thiếu Bạch nhếch miệng, thầm nghĩ không biết tên này thiếu thông minh hay là có chỗ dựa vững chắc mà có thể tùy tiện nói ra thương tích trong người.
Diệp Đình Vân nhìn nam tử cao to kia một lúc, cậu nhíu nhíu mày.
“Đồ nhà quê, ngay cả thương tích cũng không nhìn ra mà dám vọng tưởng Tinh Huyết Quả.” Một nam tử áo trắng đi tới, khinh bỉ liếc mắt nhìn hai người, sau đó ném một lọ đan dược ra.
“Cho ngươi, đây là thất chuyển khử chướng đan, hẳn là có tác dụng đối với nội thương của ngươi.”
Giang Thiếu Bạch nghe thế thầm nghĩ người vừa đến chỉ làm ra vẻ thôi, có câu muốn làm ra vẻ thì cứ mặc áo trắng, quả nhiên chí lý.
Nam tử cao to tùy tiện ném lọ đan dược về: “Phẩm chất không đủ, không đổi, nếu là cửu chuyển thì được.”
Giang Thiếu Bạch cau mày, ôi chao, làm ra vẻ thất bại rồi kìa!
Nam tử áo trắng nhìn người kia, thẹn quá thành giận nói: “Ngươi có lầm hay không, cửu chuyển khử chướng đan trân quý đến cỡ nào chứ? Ai lại dùng để đối thứ phế phẩm trên quầy hàng của ngươi? Mà thương tích của ngươi e rằng không kéo dài nổi nữa.”
“Chuyện này không cần ngươi hao tâm tổn trí, không có cửu chuyển thì không đổi.”
Nam tử áo trắng tức giận nói: “Ngươi đừng hối hận.”
Nam tử cao to bình tĩnh trông coi quầy hàng, nét mặt vô cùng bình thản.
Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương, thấy được từng sợi màu đen quấn quanh người y, hắn có cảm giác đặc biệt với hắc tuyến này, giống như nhìn thấy đồ ăn.
Diệp Đình Vân cau mày nói: “Các hạ trúng nguyền rủa.”
Đối phương liếc nhìn cậu một cái, dáng vẻ không thèm để ý.
Diệp Đình Vân thở dài, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nguyền rủa là thứ khá tà môn, mà cậu chỉ có một ít đan dược chữa thương thông thường, không có tác dụng đối với nguyền rủa. Dường như Ma Huyết Đằng phát hiện Diệp Đình Vân muốn bỏ cuộc, nó không ngừng thông qua khế ước kêu gào ầm ĩ, khiến cậu không khỏi đau đầu.
Giang Thiếu Bạch nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ của Diệp Đình Vân, hắn thử dẫn dắt một tia hắc khí từ người nam tử cao to, hắc khí bay ra khỏi người đối phương. Hai mắt y lập tức lóe sáng, vọt tới nắm lấy cánh tay hắn: “Ngươi có thể loại trừ nguyền rủa của Vu tộc?”
Y vừa lên tiếng, Giang Thiếu Bạch chú ý thấy mấy người xung quanh đều liếc mắt nhìn sang. Hắn trợn mắt, người này có thể đừng kích động quá mức như vậy được không? Trúng nguyền rủa mà còn dám lớn lối la to như vậy, không sợ có người nhằm vào nhược điểm này hạ độc thủ sao?
Dường như y cũng nhận ra bản thân phản ứng quá mức kích động, y vội thu dọn quầy hàng rồi nói: “Chỉ cần các ngươi giúp ta giải quyết vấn đề, tất cả đồ vật trên quầy thuộc về các ngươi.”
Giang Thiếu Bạch nhìn xung quanh rồi nói: “Vậy chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện.”
“Được.”
Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch, dùng truyền âm hỏi hắn: “Không có vấn đề gì chứ?”
Hắn lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là đồ ăn mà thôi.”
Diệp Đình Vân tựa hồ hiểu ra gì đó, trong lòng vui mừng nghĩ khả năng cắn nuốt võ hồn của Giang Thiếu Bạch quá lợi hại, thứ gì cũng ăn được.
Ba người tìm một nơi yên tĩnh, Giang Thiếu Bạch rút nguyền rủa trong người đối phương ra, hấp thu toàn bộ vào người hắn. Giang Thiếu Bạch cảm thấy nguyền rủa rất ngon, nguyền rủa của đối phương sánh bằng với tử khí của sáu tu sĩ Toàn Đan luôn.
Sau khi rời khỏi Thiên Môn, hắn không có tử khí để hấp thu nữa, không ngờ lại có thể ăn một bữa no nê từ nam tử cao to này.
Đối phương tên là Chu Tấn, lúc này y đang hưng phấn thử vận chuyển nguyên khí rồi nói: “Đạo hữu thật lợi hại, không ngờ ngươi có thể dễ dàng giải trừ nguyền rủa Vu tộc, nếu chuyện này truyền này, có lẽ ngươi sẽ danh chấn thiên hạ.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đạo hữu quá khen, vừa khéo công pháp mà ta tu luyện có thể khắc chế vu thuật loại này mà thôi.”
Chu Tấn nghiêm mặt nói: “Vu tộc có thủ đoạn nguyền rủa rất khó đề phòng, thật là đáng sợ.”
“Cũng không đáng sợ lắm đâu, không phải cửu chuyển khử chướng đan có thể giải quyết sao?”
Chu Tấn chỉ cười cười mà không đáp lời, không nói đến việc cửu chuyển khử chướng đan khá tà môn, rất ít đan sư biết luyện chế, chỉ việc thu gom đủ nguyên liệu thôi đã cực kỳ khó khăn rồi. Tác dụng của thất chuyển khử chướng đan tương đương cửu chuyển khử chướng đan, nhưng hiệu quả chênh lệch nhau rất nhiều.
Vừa nãy nam tử áo trắng muốn dùng thất chuyển khử chướng đan đổi Huyết Tinh Quả, chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Nguyền rủa trên người y là do Đại Vu Bách Kiếp của Vu tộc hạ, cho dù có cửu chuyển đan thì cùng lắm có có thể áp chế mà thôi, không ngờ Giang Thiếu Bạch có thể dễ dàng giải quyết vấn đề của y, thật sự là quá may mắn.
Chu Tấn giao thù lao xong thì rời đi.
Y vừa đi, Ma Huyết Đằng không kịp đợi vươn rễ ra, chiếm lấy Huyết Tinh Quả làm của riêng.
Giang Thiếu Bạch thử vận chuyển nguyên khí, sau đó thỏa mãn nói: “Hóa giải nguyền rủa xong, thực lực của ta lại tăng lên, nếu có thể gặp chuyện tốt như vậy thêm vài lần thì tốt quá.”
Diệp Đình Vân cười đáp: “Có lẽ sau này sẽ gặp được nhiều lần nữa đó.” Nếu như trong Thiên Môn có nhiều Vu tộc.
“Có lẽ vậy.”
“Tu sĩ vừa rồi có tu vi đỉnh Toàn Đan phải không?”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Thực lực của y không tệ, hình như sắp lên Bách Kiếp.”
Người này rất may mắn, nếu bị nguyền rủa xâm nhập thời gian dài thì cho dù loại trừ nguyền rủa được cũng sẽ bị tổn thương căn cơ, muốn tiến giai Bách Kiếp là hi vọng xa vời.
Diệp Đình Vân híp mắt, nam tử áo trắng muốn giành Huyết Tinh Quả với họ có vẻ xuất thân từ thế lực lớn, nhưng Chu Tấn không kiêng dè gì mà trách mắng người kia, có lẽ y cũng xuất thân từ đại tông môn.
Hết chương 309