Trong hư không, tĩnh mịch như vực thẳm. Trong bầu không khí nặng trĩu mang theo vài phần hỗn loạn, như sóng ngầm của một dòng sông. Vết nứt vẫn như cũ, không hề khép lại, một bóng người mờ ảo trong làn sương đứng lặng bên miệng vết nứt, tựa như đang ở thiên đường mà đang ngắm nhìn nhân gian. Ngọn giáo vàng đã biến mất, bọn họ không bao giờ nghĩ đến mọi chuyện lại kết thúc như thế này. “Lục Bình An… Vẫn nham hiểm như xưa.” “Không nghĩ tới, hắn dám dùng bốn vị sơ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.