Dịch: Mèo Rừng Tây Quận, Lương Châu thành. Đinh Cửu Đăng quay đầu nhìn thoáng qua con hém nhỏ đã không có bóng dáng nào kia, có lẽ tên đội mũ rộng vành nọ đã bị hắn bỏ rơi, lạc trong con hẻm nhỏ rồi. Mặc dù chưởng quỹ không có tốt với hắn cho lắm, tuy nhiên, làm người không thể quên cội nguồn, nếu như không phải chưởng quỹ thu lưu hắn, có lẽ Đinh Cửu Đăng đã chết đói rồi. “Người này tìm chưởng quỹ để làm cái gì?” Đinh Cửu Đăng sờ lên cái đầu trọc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.