Dịch: Tiểu Du
Đột nhiên có nhiệm vụ, khiến cho Lục Phiên có chút ngạc nhiên.
Tuy nhiên, đối với hắn thì có nhiệm vụ là chuyện tốt, phần thưởng nhiệm vụ có thể giúp hắn đẩy nhanh tốc độ thăng cấp luyện khí.
Cho nên, Lục Phiên dựa đầu vào cửa sổ, xoa xoa bàn tay, có chút chờ mong vào cái nhiệm vụ này.
Có chút cảm giác kích thích.
Không biết nhiệm vụ lần này sẽ là cái gì?
Tâm thần chìm vào bên trong 【 Nhiệm Vụ 】.
Sau một khắc, ánh sáng thu lại, một đống thông báo hiện ra.
Ngoại trừ cái nhiệm vụ chính tuyến kia ra.
Tầm mắt Lục Phiên dừng lại chỗ nhiệm vụ phụ tuyến mới xuất hiện.
“Miêu tả nhiệm vụ: Muốn chế tạo ra Huyền Huyễn thế giới, cần phải có kiến thức uyên bác cùng với thực lực.”
“Nhiệm vụ phụ tuyến 1: Tiến hành thôi diễn năm bộ Bàn huyết công pháp hoặc chiêu thức võ công (tiến độ hiện tại: 0/5).”
“Nhiệm vụ phụ tuyến 2: Bắt đầu gây dựng thế lực siêu cấp từ con số không (tiến độ hiện tại: Chưa bắt đầu).”
“Nhiệm vụ phụ tuyến 3: Thu nhận tùy tùng Nhiếp Trường Khanh - ‘kẻ bị Đạo tông ruồng bỏ’.”
. . .
Ba cái nhiệm vụ phụ tuyến, khiến cho Lục Phiên có chút mơ màng.
Sau khi hắn xem xong, rơi vào trầm mặc thật lâu.
Ba cái nhiệm vụ này hẳn là có thể tiến hành cùng lúc, nhưng mà, mỗi một nhiệm vụ đều không đơn giản.
Chỉ riêng cái nhiệm vụ thứ nhất, thôi diễn năm bộ Bàn Huyết công pháp hoặc chiêu thức võ công, thì hắn ít nhất phải tìm được năm bộ công pháp tu luyện khí huyết khác nhau, rồi phải dùng linh khí để thôi diễn.
Vấn đề linh khí còn dễ, Lục Phiên bây giờ có 6.5 điểm cường độ linh hồn, có thể đổi được 60 sợi linh khí, giàu nứt vách đổ.
Cái hắn quan tâm là… Đi đâu để tìm được nhiều công pháp tu luyện khí huyết như vậy?
Còn có cái nhiệm vụ thứ hai.
Bắt đầu gây dựng thế lực siêu cấp từ con số không…
Ngươi cũng biết là bắt đầu từ con số không thì đâu dễ để tạo ra một thế lực siêu cấp.
Thế lực siêu cấp thì như thế nào?
Thần bí, cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh, có được cường giả siêu cấp cùng với lực lượng đáng sợ, thế lực có thể đùa giỡn thiên hạ trong lòng bàn tay mới gọi là thế lực siêu cấp.
Thế nhưng Lục Phiên cũng đã có ý tưởng, muốn chế tạo lại thế giới, việc đầu tiên cần làm là tạo ra thế lực thuộc về hắn, chỉ có thứ này mới không bị gò bó, tự do làm việc.
Lục Phiên gãi gãi đầu, có chút nhức đầu.
Tuy nói ra thì nhẹ tựa lông hồng, nhưng mà cho dù Ngũ Hoàng đại lục chỉ là Đê Võ thế giới nhưng cũng không đơn giản.
Trước tiên không nói tới những môn phái thần bí ẩn cư, chỉ nói mỗi Đại Chu triều, dùng lực lượng bây giờ của Lục Phiên căn bản là không thể chống lại.
Cho dù hắn có Ngưng Chiêu là Tông Sư.
Thế nhưng vẫn còn chênh lệch rất lớn.
Lục Phiên hít sâu một hơi, tầm mắt dừng lại trước nhiệm vụ thứ ba, cũng là cái nhiệm vụ hắn tò mò nhất.
“Kẻ bị Đạo Tông ruồng bỏ Nhiếp Trường Khanh sao? Thu nhận làm tùy tùng…”
Lục Phiên suy nghĩ.
Nhiệm vụ này so với hai cái trước, nhìn qua thì đơn giản hơn nhiều.
Nhiếp Trường Khanh này chính là gã đồ tể trong Bắc Lạc thành bị kéo vào Truyền đạo đài. Đối với hắn, Lục Phiên cũng biết một chút.
Đêm đã khuya.
Lục Phiên không nghĩ về vấn đề này nữa, hắn ngáp ngáp, duỗi lưng một cái.
Hướng về nhóm tỳ nữ ở ngoài cửa sổ mỉm cười.
“Các cô nương, ngủ sớm dậy sớm, tốt cho da dẻ.”
Lục Phiên cười một tiếng.
Liền biết mất ở cửa sổ.
Ngưng Chiêu đang xếp bằng trên nóc nhà, lông mi dài khẽ run, mở mắt ra, miệng nhỏ khẽ mím môi, nhẹ nhàng cười một tiếng, bên tai còn quanh quẩn âm thanh của Lục Phiên.
Phía xa xa, Y Nguyệt thu trường tiên, làn da hơi ửng hồng, mô hôi nhễ nhại.
Nghê Ngọc thì trong lúc ngủ mơ luôn miệng chậc chậc, hộp cơm đỡ dưới cằm khẽ trượt, cả người giật bắn.
. . .
Một đêm vô sự trôi qua.
Ngày thứ hai, ánh nắng chan hòa, theo hoa văn cửa sổ chiếu vào phòng.
Lục Phiên mở mắt, bò dậy trên giường.
Vừa nghe âm thanh, Ngưng Chiêu đang chờ ở ngoài liền đẩy cửa đi vào.
Theo sau còn có Y Nguyệt và Nghê Ngọc.
Nghê Ngọc khuôn mặt đỏ bừng, kéo tay áo, ôm một cái chậu đồng đổ đầy nước nóng.
“Công tử dậy? Các nô tỳ hầu hạ công tử rửa mặt.”
Ngưng Chiêu nhẹ nhàng cười một tiếng.
Y Nguyệt thì bưng một cái mâm gỗ, bên trên có một ít muối tinh, một bát cháo loãng và dưa cải.
Muối tinh là để rửa mặt, cháo loãng với dưa cải thì là bữa sáng.
Tất cả hầu hạ, đều rất quy củ.
Lục Phiên nhếch nhếch miệng.
Cuộc sống như thế này… Cũng không tệ lắm.
Sau khi rửa mặt, ăn sáng.
Ngưng Chiêu đẩy Lục Phiên ngồi trên xe lăn rời khỏi phòng, Nghê Ngọc che dù như thường lệ, Y Nguyệt chạy theo bên người.
Trong lâm viên.
Lục Trường Không một thân áo dài đang tưới nước cho hoa, trên người hắn sát khí tan đi rất nhiều, không còn cảm giác lạnh lùng kia nữa.
Bánh xe bằng gỗ ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh, làm Lục Trường Không dừng lại động tác trên tay.
“Cha, sự tình đã được giải quyết?”
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, hai chân phủ chăn mỏng, cười nói.
Lục Trường Không nhìn thật sâu Lục Phiên.
“May mắn có Ngưng Chiêu, nếu không… Lần này, Bắc Lạc thành có thể đã thành địa ngục trần gian.”
Lục Trường Không thở dài một hơi.
Lần này hắn chủ quan, nếu không phải Ngưng Chiêu hỗ trợ, Đạm Đài Huyền một khi chiếm giữ Bắc Lạc thành, chẳng khác nào đánh tan phòng tuyến cuối cùng của Đại Chu triều, sẽ tiến tới lật đổ Đế Kinh, hậu quả khó mà lường được.
“Ngưng Chiêu đã nói với ta, nàng có thể đột phá Tông Sư, chính là bởi vì ‘Linh khí’, thế gian thật có Linh khí?”
Lục Trường Không nheo mắt lại, dò hỏi.
Vấn đề này hắn suy nghĩ một đêm, nhưng hắn là quân nhân, vốn không tin thế gian có thần tiên.
“Linh khí tất nhiên là có, Ngưng tỷ đột phá chẳng phải đã chứng minh tất cả sao?”
Lục Phiên khóe miệng nhếch lên.
“Cha, hài nhi ngẫu nhiên đạt được tiên duyên, có thể đi lại, thâm chí có thể tu hành, đây là chuyện tốt.”
Lục Trường Không cũng cười cười, vẩy vẩy nước đọng trên tay.
“Thu hoạch được tiên duyên… Đương nhiên là chuyện tốt, tuy nhiên, Phiên nhi, cha vẫn muốn khuyên ngươi, không nên tùy tiện tin người, ngươi phải học cách tự bảo vệ mình.”
Lục Trường Không nghiêm túc nói.
Tiên duyên? Thế gian thật sự có chuyện này?
Hắn lo lắng biến hóa trên Lục Phiên có thể là do m Dương gia, cũng có thể là do mấy cường giả môn phái thần bí trong Chư Tử Bách Gia đang tính kế hắn.
“Hài nhi trong lòng hiểu rõ.”
Lục Phiên gật nhẹ đầu, hắn biết Lục Trường Không lo lắng là cái gì, cũng không có nói rõ lí do, rất nhiều chuyện, càng nói chỉ càng loạn.
Ngón tay khẽ điểm nhẹ lên tấm chăn lông dê.
Bỗng nhiên, Lục Phiên ngẩn đầu, nhìn về phía Lục Trường Không.
“Cha, hài nhi có một chuyện muốn nhờ.”
Lục Phiên nói.
Lục Trường Không khẽ nhướng mày, “Chuyện gì?”
“Hài nhi muốn tạo ra thế lực của riêng mình.” Lục Phiên mở miệng, lời nói rất bình tĩnh.
Hả?
Lục Trường Không trong đôi mắt chợt lóe sáng.
Đứng sau xe lăn, Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt cũng đều nhăn mày lại.
Công tử cuối cùng cũng muốn tham gia vào vũng nước đục loạn thế này rồi hả?
“Cha, thiên hạ này sắp loạn, ta cần phải bồi dưỡng một cái thế lực… À, để tự vệ.”
Lục Phiên nghĩ một chút, cảm thấy lý do tự vệ này hết sức phù hợp, hắn chung quy không thể nói là để mình làm việc a?
Hắn yếu đuối, tay trói gà không chặt, bồi dưỡng thế lực để tự vệ, không phải là không được.
“Thiên hạ nay đã sắp loạn… Võ lâm Tông Sư nhìn như đơn giản phản bội, trong chuyện này chắc chắn có kẻ điều khiển." Lục Trường Không hít sâu một hơi.
“Có Ngưng Chiêu còn chưa đủ sao?”
Lục Trường Không nghĩ Lục Phiên nếu muốn tự vệ, một mình Ngưng Chiêu đã là đủ.
Ngưng Chiêu thực lực mặc dù không xếp hàng đầu trong Tông Sư quân nhân.
Thế nhưng, đối với một ít Tông Sư quân nhân tầm thường thì hoàn toàn có thể đánh bại.
Ngưng Chiêu không nói gì cả, nàng hết sức thông minh, công tử cùng lão gia nói chuyện, nàng chỉ cần ngoan ngoãn đứng nghe là được.
“Không đủ, Ngưng tỷ tu vi hai đoạn Khí Đan cảnh… Còn yếu lắm.”
Lục Phiên lắc đầu, nói.
Lời nói vừa dứt.
Sắc mặt Ngưng Chiêu hơi kinh ngạc, nàng bây giờ đối với tu vi bản thân rất tự tin, hai đoạn Khí Đan cảnh, đủ để đánh với bốn vị Tông Sư quân nhân, rất mạnh mẽ!
Lời nói Lục Phiên, làm lòng nàng có chút thất vọng cùng không phục.
Lục Trường Không híp mắt.
“Khí Đan cảnh?”
“Khí Đan cảnh là phân chia cảnh giới thứ nhất của người tu hành, lấy đan điền Ngưng tỷ làm ví dụ, nhiều nhất chỉ có thể chứa chín sợi Linh khí, mỗi khi tăng lên một sợi, tu vi sẽ tăng lên một đoạn.” Lục Phiên nói.
Lục Trường Không trầm mặc.
Lục Phiên nói tới, chính là hệ thống tu luyện hoàn toàn mới, đối với hắn có chút khó tiêu, nhất thời chưa hiểu được.
Hồi lâu sau, mới thở ra một hơi.
“Phiên nhi, cái gọi là Linh khí, như hoa trong gương, trăng trong nước, rất có thể là phù dung sớm nở tối tàn, dùng xong liền hết, thân thể cường tráng mới là căn cơ…”
“Giống như ta, trước nay đều không để ý Linh khí, chỉ dựa vào khí huyết bản thân, tạo ra gia nghiệp như bây giờ.
“Chúng ta quân nhân, không tin thần phật, chỉ tin khí huyết và nắm đấm.”
Lục Trường Không nói với Lục Phiên.
Đứng sau Lục Phiên, Ngưng Chiêu muốn nói rồi lại thôi.
Nàng rất muốn phản bác lão gia.
Tuy nhiên, Lục Phiên giơ tay lên, làm Ngưng Chiêu phải nén lời nói lại.
Lục Phiên mỉm cười nhìn phụ thân mình.
Cũng không có phản bác, cũng không nói rõ lí do.
Hắn cầm tay Lục Trường Không lên.
“Khởi động quyền hạn… Truyền tải Linh khí.”
“Mục tiêu truyền tải, Lục Trường Không.”
Ông…
Bên trong hoa viên, bỗng nhiên nổi gió.
Lục Trường Không áo dài phần phật.
Tầm mắt đột nhiên sáng lên.
Hắn có thể cảm thấy một dòng khí, theo cánh tay chui vào cơ thể hắn, dung hợp cùng khí huyết, sau khi đi hết một vòng cơ thể thì ngưng tụ tại đan điền dưới bụng.
Dường như xiềng xích trói buộc thân thể, bị Linh khí phá vỡ.
Lục Trường Không tinh khí thần… Điên cuồng tăng lên.
Hoa cỏ trong lâm viên bị chấn nát vụn.
Ngưng Chiêu tiến lên trước một bước, che phía trước Lục Phiên lại.
Nghê Ngọc núp sau lưng Y Nguyệt, hai mắt mở to, hiếu kỳ nhìn.
Hồi lâu sau.
Lục Trường Không thu lại khí tức trên người.
Sắc mặt hắn như thường, chắp tay sau lưng, nhìn Lục Phiên, trong mắt có tia phức tạp.
“Cha, cảm giác như thế nào?” Lục Phiên ngồi trên xe lăn, nói.
Lục Trường Không thần sắc lạnh nhạt, hắn muốn kiên trì nguyên tắc dựa vào khí huyết của mình, kiên trì tâm trí của mình.
Hắn…
Sau một hồi lúng túng, lời nói đến môi, chốc lát thay đổi.
“Linh khí này… Thật lợi hại! Thật sảng khoái!”
“Con à, cho ta thêm một sợi nữa?”
Nhìn tinh thần Lục Trường Không phấn chấn.
Lục Phiên ngập ngừng.