Dịch: Nguyễn Anh Hùng Một người trên lầu, một người dưới lầu. Hai người đối mặt nhau. Đêm, càng ngày càng tối, mơ hồ có sương mù dày đặc, che đi ánh trăng, làm cho ánh trăng trở nên dần thưa thớt. Lục Phiên ngồi trên xe lăn, không mở miệng, nhìn người được cho là Cự Tử của Mặc gia kia, lắc đầu, cúi đầu thấp xuống, vuốt vuốt cây sáo ngắn bằng kim loại trong bàn tay. Trên mặt thỉnh thoảng lóe lên vẻ tiếc nuối, cũng không biết hắn tiếc nuối điều gì. Phía trước cửa sổ,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.