Dịch: Nhan Duong
Đêm về khuya trên đất Tây Lương.
Trong đại doanh, Hạng Thiếu Vân bỗng nhiên mở mắt, khí huyết kinh khủng lại lần nữa khuấy động bên trong doanh trướng.
Đôi mắt của hắn trở nên đỏ rực, trên cổ, gân xanh từng cái từng cái nổi lên.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, toàn bộ mái tóc như là thép nguội theo gió phiêu đãng, bên trong thân thể khôi ngô, truyền ra một loại âm hưởng kỳ quái, cực kỳ khủng bố, chấn động đến bên trong không khí đều trở lên rung động.
"Tiên!"
Hạng Thiếu Vân mắt sáng như đuốc, hắn khó mà che giấu cảm xúc phẫn nộ cùng khuất nhục của mình.
Cho dù là tiên nhân lại có thể như thế nào?
Chúng dựa vào cái gì khiến cho hắn phải quỳ xuống!
Hắn là Hạng Thiếu Vân, không lạy trời, không lạy đất. . . Thế gian không người nào có thể chịu đựng được hắn quỳ xuống trước mặt.
Thanh âm hắn gầm lên, giống như là dã thú gào thét, vang vọng không ngừng, đinh tai nhức óc, phảng phất nếu như cho người nghe được thanh âm đó thì khí huyết trong cơ thể sẽ nổ tung vậy.
Hai sợi linh khí táo bạo quấn quanh tại trên cánh tay to lớn của hắn.
“Thiếu Vân…”
Nơi xa, đột nhiên có một thanh âm ôn nhu vang lên.
Thiếu nữ chậm rãi đi dưới ánh trăng, mặt đẹp như vẽ, trong đôi mắt nàng mang theo vẻ lo lắng, nhu tình như nước nhìn về phía Hạng Thiếu Vân.
Hạng Thiếu Vân che kín mặt, lắc đầu, sau khi nghe được thanh âm lo lắng của Lạc Mính Tang, mới khiến tâm tình trong lòng hắn lắng xuống, vơi đi phần nào.
Tuy vậy, điều đó cũng không thể tan đi nỗi khuất nhục trong nội tâm hắn, vẫn không thể nào gạt bỏ đi.
Hắn chính là bá vương Tây Quận, là chúa tể Tây Lương, coi như là tiên nhân, cũng không có tư cách khiến cho hắn quỳ xuống.
Lạc Mính Tang nhu nhu nhược nhược, ôn nhu như nước, di chuyển hai chân, đi tới bên người Hạng Thiếu Vân, hai tay vòng lấy lồng ngực nở nang của hắn.
"Tính tình của ngươi, cũng nên sửa đổi một chút."
"Bây giờ ngươi là Thống soái, không thể tùy hứng như vậy được, có rất nhiều chuyện phải cẩn thận suy nghĩ kỹ lưỡng, sau đó mới có thể làm, ngươi không thể hành động theo cảm tính, cần phải suy tư nhiều hơn, có rất nhiều chuyện, không phải đơn giản chỉ dùng vũ lực là có thể giải quyết được."
Thanh âm của Lạc Mính Tang hết sức ôn nhu, nghe vậy, khuôn mặt giận dữ của Hạng Thiếu Vân cũng hoà tan không ít.
Hắn đưa tay sờ lấy mái tóc trên đầu Lạc Mính Tang, tham lam ngửi ngửi mùi thơm ngát từ những sợi tóc của thiếu nữ, khiến tâm tình hắn an ổn rất nhiều, trên gương mặt hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Mính Tang, ngươi sai rồi, không có chuyện gì là vũ lực không giải quyết được cả, nếu có. . . Vậy cũng chỉ có thể nói rõ vũ lực của ngươi không đủ mà thôi."
Đột nhiên Hạng Thiếu Vân trở lên giận dữ nói.
"Vốn dĩ ta cho là, bây giờ ta chính là võ đạo đỉnh phong của Đại Chu, thế nhưng ta sai rồi, sau khi đạt được tiên duyên, ta mới hiểu được rằng, đứng sau võ đạo đỉnh phong, còn có thế giới rộng lớn hơn rất nhiều. . ."
Hạng Thiếu Vân giơ tay lên, hai sợi linh khí dịu dàng ngoan ngoãn chảy xuôi tại trong lòng bàn tay hắn.
"Bây giờ ngươi là Thống soái của mười ba lộ chư hầu, đừng có vì những chuyện như này mà phân tâm, sau khi ngươi bước lên tới đỉnh điểm, thành lập vương triều, ta không ngăn cản ngươi truy cầu võ đạo tiên duyên, thế nhưng trước lúc đó, điều ngươi phải lo lắng chính là. . . Hợp tác cùng Chư Tử Bách Gia, không khác gì tranh ăn với hổ."
Ngón tay bé nhỏ non mềm của Lạc Mính Tang chậm rãi vẽ các vòng tròn trên lồng ngực Hạng Thiếu Vân, nàng nhẹ giọng nói.
Khoé miệng Hạng Thiếu Vân nhếch lên, giơ tay lên xoa lấy mái tóc xanh của nàng, ánh mắt hắn nóng rực nhìn về phía bên ngoài doanh trướng.
“Ta đã từng nói rồi, ta sẽ để cho ngươi trở thành nữ nhân của hoàng đế, giang sơn này ta sẽ vì ngươi mà đánh, vương triều này, ta vì ngươi mà tồn tại."
"Còn về Chư Tử Bách Gia. . . Ngày ta đăng lâm tuyệt đỉnh, cũng chính là ngày ta trục xuất bọn chúng."
"Mính Tang, ngươi có thể an tâm không cần lo lắng về điều đó."
Đế Kinh, Đại Chu triều.
Trong thư các.
Vũ Văn Tú đang nằm trên ghế đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt lóe lên vẻ xấu hổ cùng giận dữ, hồi lâu sau, hắn mới có thể bình tĩnh lại.
"Bệ hạ, như thế nào? Có thể hay không đạt được tiên duyên?"
Một giọng nói ôn hoà tại bên trong gian phòng tối tăm vang lên.
Ánh nến chập chờn đột nhiên bùng cháy lên cao.
Một lão giả tóc trắng xoá, áo bào trên thân có chút mộc mạc, hắn sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt hiền hòa nhìn xem Vũ Văn Tú.
Bên trong tay của hắn, nắm bắt một phần thư tín, chính là xa phu của hắn chuyền đến.
Thư tín nội dung hắn đã xem xong, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ dị dạng gì cả.
"Quốc sư, có vẻ như là có tiên duyên."
Vũ Văn Tú vuốt vuốt mi tâm, hắn có chút không quá xác định, mở miệng nói.
"Có vẻ như?"
Quốc sư liền nghi hoặc nói.
Vũ Văn Tú do dự một chút, vẫn là đem sự tình bên trong Truyền Đạo đài nói ra.
"Chỗ có tiên duyên. . . chính là dãy Ngọa Long?"
Quốc sư vuốt vuốt râu bạc, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ trầm tư.
Trầm ngâm chốc lát, hắn liền đứng dậy chậm rãi chạy tới bên cạnh giá sách, giơ tay lên, từ bên trong đó lấy ra một tấm bản vẽ cũ kỹ, chỉ thấy trên bản vẽ, phác thảo ra một sơ đồ địa hình có chút mơ hồ không rõ ràng cho lắm.
"Địa thế nằm ngang giống như Giao Long, chiếm cứ Bắc Lạc thành. . ."
"Dãy Ngọa Long nằm ở bên ngoài Bắc Lạc thành, cách một trăm dặm sao?"
Ngón tay của Quốc sư đặt ở vị trí đánh dấu Bắc Lạc thành gật gật đầu, hắn như có điều suy nghĩ.
"Bệ hạ, bây giờ trên thế gian, những Thiên Quyến giả* đạt được tiên duyên xuất hiện rất nhiều, thế cục so trước với kia đã trở nên càng thêm khó bề phân biệt."
(Thiên Quyến giả: kẻ được trời ưu ái.)
Quốc sư thu hồi đồ lục, ho khan một tiếng, mở miệng nói.
"Bệ hạ chính là Thiên Quyến giả, theo lời nói của bệ hạ, còn có hai vị Thiên Quyến giả thân phận chưa rõ ràng. . ."
"Mà tên Lục Phiên tại Bắc Lạc thành kia, lão phu phán đoán, hắn rất có thể là Thiên Quyến giả, dưới trướng hắn có một tùy tùng, có thể cách không ngự đao, rất có thể cũng chính là Thiên Quyến giả. .
"Đến cùng trên thế gian có bao nhiêu Thiên Quyến giả, rất khó mà nói rõ ràng, loạn tượng nhiều lần ra, có thể lần này . . Lại chính là hi vọng để Đại Chu ta có thể phá cục."
Quốc sư ho khan một tiếng, trong đôi mắt già nua, hiện lên đạo đạo tia sáng.
Hi vọng phá cục ?
Nghe vậy hai mắt Vũ Văn Tú cũng lập tức sáng lên, thế cục bây giờ của Đại Chu, hắn thân là thiên tử, dĩ nhiên hiểu rất rõ điều đó.
Chư hầu loạn thế, bọn chúng đều tề tụ đại quân lại, thế như chẻ trẻ, rất nhanh liền công phá các thành trì vòng ngoài tới nơi này.
Mà chính bởi vì chiến loạn, mới khiến cho bọn giặc cỏ hoành hành, trên cơ bản thì có rất nhiều địa phương mà Đại Chu đã mất quyền khống chế.
Bây giờ, bọn họ chỉ có thể co quắp cố thủ tại Đế Kinh.
"Quốc sư, Thiên Quyến giả, thật có thể giúp Đại Chu ta phá cục?”
Vũ Văn Tú có chút xúc động mở miệng hỏi.
"Ngươi thân là thiên tử, nếu có thể có được Thiên Quyến giả trợ giúp, nhất định có thể bình định thiên hạ. . ."
"Thậm chí, trục xuất Chư Tử Bách Gia cũng không còn là lời nói suông."
Quốc sư vuốt vuốt râu bạc, hắn nhìn về bên ngoài cửa sổ, đêm khuya bầu trời đầy sao, từ từ mở miệng nói.
"Bệ hạ nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lão phu sẽ đi một chuyến đến Bắc Lạc thành. . ."
Quốc sư nói.
Vũ Văn Tú nghe vậy, liền quay người hướng về phía lão nhân chắp tay lại, sau đó quay người chậm rãi lui ra ngoài.
Lão nhân mặt mũi tràn đầy hiền hòa nhìn xem bọn thái giám đang chờ đợi bên ngoài thư các, tầm mắt nhìn về phía Vũ Văn Tú đang rời đi, trong ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa.
Hắn từ từ nằm ngả dựa trên ghế xích đu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
"Càng già thân thể càng không dùng được, không biết còn có thể chỉ điểm cho bệ hạ mấy lần nữa đây."
Hắn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nương theo dưới ánh nến càng ngày càng trở lên thâm thuý thâm thúy.
. . .
"Kỳ phổ?"
Trong bóng tối, Lục Phiên hơi có chút kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới, ban thưởng lần này, thế mà tuôn ra một cuốn kỳ phổ.
Điều này có nghĩa là ngay cả hệ thống cũng bắt đầu ghét bỏ hắn rồi à?
Môi của Lục Phiên mấp máy một cái, tinh thần hắn khẽ động, nhanh chóng nhận lấy ban thưởng.
"Kỳ phổ 《 Dịch Thiên Thế 》: Huyền giai hạ phẩm luyện hồn tâm pháp (có thể tăng lên) , ấn theo kỳ phổ hạ quân cờ, quan tưởng thế cờ, có thể khôi phục cường độ linh hồn, cũng rèn đúc cùng cô đọng cường độ linh hồn."
"Nhắc nhở: Phối hợp 《 Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên 》, có thể tăng tốc độ luyện khí của bản thân."
Ông. . .
Trong đầu, chậm rãi nổi nên vài bức kỳ phổ do quân cờ trắng đen tạo thành.
Lục Phiên thấy vậy liền có chút hoảng hốt, trước mắt của hắn, giống như là nổi lên một hình ảnh.
Bên dưới một cây tùng vạn năm có hai bóng người ngồi ngay ngắn tại hai đầu bàn cờ, gió thổi, lá rụng, hai người thanh thản uống trà đánh cờ, thay nhau hạ quân cờ, sóng biển chuyển, tinh hà lưu chuyển, giống như dùng thiên địa vạn vật làm cờ vậy.
Lục Phiên mở mắt ra, trong lòng có cảm giác, hắn như có điều suy nghĩ liền lấy ra bàn cờ, đặt tại trên hai bên đùi, sau đó lấy quân cờ ra khỏi hộp, hắn dựa theo 《 Dịch Thiên Thế 》 chậm rãi hạ cờ xuống.
Kỳ phổ 《 Dịch Thiên Thế 》 bên trong tổng cộng ghi chép chín ván thế cờ, từ sâu tới cạn, độ khó càng lúc càng trở lên lớn hơn.
Ván đầu tiên, gọi là 《 Sơn Hà Cục 》, hạ xuống 32 viên cờ đen, cờ trắng 29 viên.
Sắc trời dần tối, hắn yên tĩnh ngồi nơi đó.
Thanh âm hạ cờ có tiết tấu, không nhanh không chậm vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Mà càng hạ cờ, lại khiến tinh thần của hắn như được thăng hoa vậy, vốn dĩ cường độ linh hồn bị tiêu hao của hắn, tại quá trình nghiên cứu ván cờ này, cũng từ từ khôi phục đến cường độ viên mãn.
Quân cờ chậm rãi rơi xuống, chính là qua một đêm.
. . .
Hôm sau.
Lục Phiên đem từng khoả quân cờ trên bàn thu hồi, hắn đứng dậy duỗi lưng một cái.
Một đêm không ngủ, nhưng tinh thần hắn lại không hề có chút mỏi mệt nào cả, ngược lại, hắn lại thần thanh khí sảng, đầu óc vô cùng thoải mái, cường độ linh hồn thế mà cũng triệt để khôi phục viên mãn.
Tiếng ầm ầm vang lên, hắn nghe thấy ở một âm thanh đập cửa ở phía trên chiếc cửa gỗ khắc hoa văn đỏ thắm.
Lục Phiên thấy vậy ứng một tiếng.
Ngưng Chiêu, Y Nguyệt, Nghê Ngọc ba người liền đẩy cửa đi vào.
Trên tay Nghê Ngọc bưng lấy nước nóng, nàng bị hơi nóng bốc lên khiến cả khuôn mặt biến thành màu đỏ bừng, trên tay Y Nguyệt thì là bưng đồ ăn sáng.
"Chào buổi sáng."
Lục Phiên cười nói.
Một ngày đẹp trời, theo sáng sớm thối nát bắt đầu.
Hưởng thụ lấy ba vị tỳ nữ phục vụ, dùng qua đồ ăn sáng.
Cửa gỗ khắc hoa văn đỏ thắm chậm rãi mở ra.
Ngưng Chiêu không nhanh không chậm đẩy xe lăn, Y Nguyệt bung dù cho Lục Phiên, Nghê Ngọc cõng bàn cờ, nhắm mắt nhanh chóng đuổi theo bọn họ.
Trong sân.
Cảnh Việt sớm đã tỉnh lại, hắn xoa xoa hai tay, ngẩng đầu lên nhìn xem Lục Phiên đang ngồi tại trên xe lăn, một bộ công tử ca, hắn thân mặc áo bào trắng, lập tức trên gương mặt toát ra vẻ tươi cười.
“Công tử chào buổi sáng a."
Cảnh Việt mở miệng nói.
Lục Phiên lườm Cảnh Việt một cái, sau đó nhẹ gật đầu.
Ánh mắt chuyển động một cái, rơi vào trên người Mạc Thiên Ngữ đang bị chôn ngoài sân, bây giờ hắn chỉ còn lại có cái đầu thò ra bên ngoài mà thôi.
Mạc Thiên Ngữ còn chưa có chết, thế nhưng, bộ dáng bây giờ của hắn cực kỳ thê thảm, đầu tóc cũng trở nên rối bời tơi tả.
"Trông trừng hắn thật kỹ cho ta, nếu hắn chết rồi, hay là chạy mất, ta sẽ tìm ngươi hỏi tội.”
Lục Phiên mở miệng nói.
Nụ cười trên mặt Cảnh Việt lập tức trở nên cứng đờ.
"Ngưng tỷ, chúng ta đi Hồ Tâm đảo, Bạch Ngọc Kinh."
Lục Phiên một tay chống đỡ cái cằm, một cái tay khác khoác lên cái chăn bằng da lông trên đùi, mở miệng nói.
"Ừ."
Ngưng Chiêu nghe vậy cười khẽ, nàng chậm rãi đẩy xe lăn ra khỏi cửa, Nghê Ngọc cùng Y Nguyệt thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo hai người.
Trong sân, chỉ còn lại Cảnh Việt lẻ loi hiu quạnh trông coi “cái đầu” của Mạc Thiên Ngữ.
Ra viện nhỏ, Nhiếp Trường Khanh đã sớm thức để rèn luyện, toàn thân hắn đều là mồ hôi nhễ nhại, Nhiếp Song thì đứng bên ngoài chờ hắn rèn luyện xong.
Lục Phiên khẽ vuốt cằm, Nhiếp Trường Khanh nhìn thấy hắn đi đến liền dẫn Nhiếp Song đi theo ở phía sau.
Đoàn người nhanh chóng ra khỏi Lục phủ, tất cả đều lên xe ngựa, hướng về phía Hồ Tâm đảo mà đi.
Mà giờ khắc này.
Bên ngoài Bắc Lạc thành.
Năm con tuấn mã nhanh chóng lao vụt mà qua.
Bên trong thùng xe lay động không ngừng, sau khi đến bên dưới tường thành, bọn chúng mới dần dần giảm tốc lại.
Bên dưới cửa Bắc Lạc thành.
Lục Trường Không một thân cẩm bào, mà đứng bên cạnh hắn, La Nhạc, cha con La Thành, tất cả đều vận lấy một bộ tố y, như thể đang chờ đợi ai đó.
Cách đó không xa có một cỗ xe ngựa đang dần dần tới gần nơi này.
Lục Trường Không đứng tại trước cửa thành, tầm mắt của hắn từ từ ngưng tụ lại.
Khi cỗ xe ngựa đi tới hắn liền tiến lên một bước, hai tay chắp lại trước ngực, sau đó khom người mở miệng nói.
"Cung nghênh quốc sư."