Cố Mang Nhiên đứng lặng trên mặt đất, đám người Lục Cửu Liên, Trúc Lung, Mễ Già đã sớm chạy đâu mất, chỉ để lại mình hắn ở đây. Gió nhẹ thổi lất phất tà áo đẫm máu của hắn. Hắn đã nuốt một cây hoa cúc thần dược, vì thế sự sống vốn mất đi vì tu vi tiêu tán cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục. Thế nhưng, tu vi của hắn lúc này đã gần như biến mất. Có điều trong lòng hắn chẳng sợ hãi là bao, ngược lại còn có chút nhẹ nhõm và vui...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.