*Ghi chú: Bởi vì chương này tương đối dài so với các chương còn lại nên số tlt có hơi nhiều hơn tý, mong các độc giả thông cảm.* Dịch: Mèo Rừng Bắc Lạc thành. Lục Trường Không tự mình tiễn đưa lão thái giám đi ra. Hắn không cảm thấy ngoài ý muốn khi Lục Phiên cự tuyệt thánh chỉ, dù sao thì, với thực lực tu hành quỷ thần khó lường đó, thì hoàng quyền ở thế tục hoàn toàn rất khó để khống chế hắn. “Phiên nhi có chân tật trên người, vì vậy nên tính nết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.