Dịch: Mèo Rừng. Lục Phiên vẫn cảm thấy bản thân mình là một người có tính tình tốt. Nhưng, tốt tính là một chuyện, bao che khuyết điểm lại là một chuyện khác. Nhiếp Song là một hài tử đầu to đã quỳ gối trước mặt Lục Phiên ở dưới đêm mưa vào lúc trước, cầu hắn xuất thủ để cứu Nhiếp Trường Khanh. Nhưng bây giờ chắc cũng đã trở thành tu hành giả có thể gánh vác một phương. Cho tới hiện tại, Lục Phiên đều nhìn vào mắt việc Nhiếp Song nỗ lực cùng gian khổ tu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.