Dịch: Mèo Rừng Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo. Tiểu Ứng Long ghé trên đỉnh đầu Nghê Ngọc, một người một rồng chổng mông lên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trong Thông Thiên kính. “Phốc!” Đột nhiên, Nghê Ngộc bật cười. “Còn tưởng rằng Thanh Long đâm một cái lỗ trên người để làm cái gì chứ, thì ra là giả bộ đáng thương!” “Ha ha ha, đánh không lại liền hô Trúc Lung tiểu tỷ tỷ, quả thật chính là… Xuất sắc!” Nghê Ngọc không thể nào cười khép miệng lại được, viên Thối Thể đan bọc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.