“Ừm, tôi biết rồi”, Đinh Dũng đồng ý. Đã là chỗ mà Nguỵ Kiến Quốc sắp đặt rồi thì anh cũng phải tới lượn một vòng mới được.
Có muốn làm nên việc lớn ở thành phố Kim Châu thì cũng không thể thiếu sự hỗ trợ từ Lý Hải Dân và Nguỵ Kiến Quốc được. Nếu như có thể kết giao với hai người này thì đường đi thế nào cũng dễ dàng hơn chút.
“Vậy cậu nhất định tới nhé, nếu không thì bí thư Nguỵ và thị trưởng Lý sẽ trách tội tôi mất”, Hồ Đông Hải cười nói muốn xác nhận lại lần nữa.
Xem ra hôm nay cho dù thế nào cũng phải tới đó một chuyến rồi. Đinh Dũng đồng ý: “Anh yên tâm, tôi nhất định tới”.
Advertisement
Ngắt điện thoại, Đinh Dũng lại nghĩ tới cô gái mà trước đó anh cứu, là con gái của Nguỵ Kiến Quốc - Nguỵ Tiêu Tĩnh, không biết hiện giờ cô bé thế nào rồi. Lần này làm người tốt phải làm cho trót, giúp cô bé lựa chọn một con đường. Đinh Dũng vừa nghĩ vừa lái xe về nhà.
Về tới nhà, Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn không có nhà, Đinh Dũng thở phào một hơi, vội đi luôn vào phòng.
Trước đó, túi đựng đồ mà anh lấy được để ở phòng, vốn dĩ Đinh Dũng cảm thấy có lẽ lão đó cũng chẳng có thứ gì nên cũng chẳng kiểm tra, cứ thế để túi ở phòng. Cái túi mà trên người anh mang là do anh tự làm, trông đẹp hơn cái túi rách kia nhiều.
Advertisement
Túi đựng đồ này là do anh lấy được từ Bách Lí Đồ, là một cái túi màu đen rách nát còn phải vá chằng chịt. Nếu không phải cần tìm một con đường đúng đắn cho Nguỵ Tiêu Tĩnh thì anh cũng không nghĩ tới nó làm gì.
Lấy cái túi ra, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt điều tiết sức mạnh linh hồn thăm dò bên trong túi đựng đồ.
Một luồng sức mạnh vô hình xuất phát từ trong đầu Đinh Dũng, trong chốc lát bao trùm cả căn phòng, tất cả mọi động tĩnh đều trong lòng bàn tay anh, sau đó sức mạnh vô hình cứ thế thăm dò vào bên trong túi.
Vừa thăm dò, Đinh Dũng liền cảm nhận được một lực cản. Ban đầu anh không giết Bách Lí Đồ và để hắt trốn thoát nên ký ức linh hồn của Bách Lí Đồ vẫn còn trong chiếc túi này.
“Mở”, Đinh Dũng mở mắt nhếch miệng lẩm nhẩm.
Sức mạnh linh hồn của Đinh Dũng rất dễ dàng đã có thể gạt phăng ký ức linh hồn ra khỏi túi và để lại ký ức của anh trong đó.
Sau đó, sức mạnh linh hồn của Đinh Dũng tiếp tục thăm dò. Anh trông thấy những món đồ bên trong túi.
Cái túi này không quá rộng, chừng 10 mét vuông, bên trong chất không ít những miếng ngọc rực rỡ, còn có một vài bộ quần áo và khoản tiền mặt lớn, thậm chí còn có cả vài tờ giấy vàng giống như bùa chú. Trông thấy những thứ này, Đinh Dũng không khỏi kinh ngạc. Bách Lí Đồ không phải lấy hết mọi thứ của các hộ nhét hết vào túi mình chứ?
Đinh Dũng chợt thấy tò mò. Anh rút ra miếng ngọc bội đặt vào lòng bàn tay rồi khẽ dán nó lên trán.
Đinh Dũng điều tiết một phần sức mạnh linh hồn nhập vào bên trong miếng ngọc bội. Đột nhiên có sự rung động truyền đến, trên miếng ngọc bội đột nhiên còn có phong ấn. Lúc này sức mạnh linh hồn mà Đinh Dũng đẩy vào ngọc bội khiến phong ấn bị giải trừ. Một đoạn văn tự hiện lên trong đầu Đinh Dũng.
“Thiên Thu Đạo Nhân? Chưa bao giờ nghe thấy tên hiệu nhân vật này?”, Đinh Dũng hoài nghi, bên trong miếng ngọc bội này ghi chép về cuộc đời của một người tên là Thiên Thu Đạo Nhân.
Phong ấn trên miếng ngọc bội này không phải để ngăn những người khác có thể nhìn miếng ngọc bội mà vì muốn bảo vệ miếng ngọc không bị năm tháng ăn mòn. Xem ra sau khi Bách Lí Đồ có được miếng ngọc bội này thì không nhận ra bí mật trong đó.
Có điều Đinh Dũng sống bao nhiêu năm trên đời mà cũng chưa từng nghe tới cái tên Thiên Thu Đạo Nhân bao giờ, có lẽ cũng chỉ là một tiểu tu sĩ không nổi danh.
Nghĩ tới đây, Đinh Dũng lại tiếp tục nhìn những miếng ngọc khác. Anh muốn xem xem tiểu tu sĩ này rốt cục để lại thứ gì.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi, những miếng ngọc mà Đinh Dũng để bên cạnh ngày càng nhiều, mãi tới khi anh lấy ra miếng ngọc cuối cùng trong túi đặt lên giường thì anh mới mở mắt ra.
“Gã này cũng thú vị đấy”, Đinh Dũng bật cười nhìn chỗ ngọc bội bên cạnh mình mà không khỏi lắc đầu.
Bên trong những miếng ngọc này phần lớn đều ghi chép về cuộc đời của Thiên Thu Đạo Nhân, xem ra nó giống như nhật ký của từng ngày, bên trong đó chỉ có vài việc khiến Đinh Dũng có hứng thú, và hứng thú nhất chính là Đồng Thuật mà Bách Lí Đồ sử dụng.
Hoá ra cái tên Đồng Thuật được gọi là “Tử Vong Ngưng Thị”, được Thiên Thu Đạo Nhân phát hiện bên trong một di tích, luyện tới uyên thâm là có thể kiểm soát được vạn vật, thậm chí khi đối mặt với đối thủ trong tình trạng không hề phòng bị, chỉ cần một ánh mắt là có thể g iết chết đối phương.
Nhưng tư chất của Thiên Thu Đạo Nhân lại hết sức bình thường, đặc biệt là sự lý giải về Đồng Thuật lại rất kém, nghiên cứu và luyện tập bao nhiêu năm mà còn chưa bước được vào ngưỡng cửa để sử dụng Đồng Thuật. Cuộc đời của người này được ghi chép trên ngọc bội thể hiện rất nhiều sự nuối tiếc về việc này.
“Phân thân chương nhãn pháp, thần hành thuật, nhất chỉ kinh lôi là cái quái gì không biết?”, Đinh Dũng nhìn qua công pháp lưu lại của Thiên Thu Đạo Nhân rồi ném sang một bên, toàn là mấy kỹ năng quèn.
Sau đó anh lại cầm lên một miếng ngọc bội và đặt riêng sang một bên, lẩm nhẩm: “Linh Mộc Quyết còn có tí thú vị”.
Linh Mộc Quyết, công pháp hạng D, điểm Đinh Dũng nhất khen đó chính là hút lấy tinh hoa của cây cỏ, điều dưỡng cho cơ thể. Nghe thì có vẻ vô bổ nhưng đối với Nguỵ Tiêu Tĩnh mà nói lại rất phù hợp. Nếu tu luyện môn pháp này thâm sâu thì cơ thể hoàn toàn có thể ngăn lại chứng mất máu dẫn tới khí huyết ngược dòng.
Lấy miếng ngọc này ra, Đinh Dũng lại nhìn sang những miếng ngọc khác rồi vung tay xoá hết toàn bộ nội dung trên những miếng ngọc này, bao gồm tất cả mọi loại thuật pháp như “tử vong ngưng thị” mà Đinh Dũng không thể nào ưa nổi. Anh sống hơn năm nghìn năm, có thuật pháp gì mà chưa từng được thấy chứ. Anh chỉ cần tuỳ hứng lấy ra một thuật pháp trong đầu thì không biết mạnh hơn mấy loại thuật pháp rơm rác này bao nhiêu lần.
Sau khi xoá hết toàn bộ nội dung, Đinh Dũng mới thu số ngọc này lại. Những miếng ngọc bội này có thể coi là vật trung gian dùng để ghi chép. Xong xuôi, Đinh Dũng lấy đi một ít tiền mặt trong túi và một số thứ đồ có thể dùng đến rồi mới xách túi đen đi xuống tầng.
Lộp cộp…những thứ còn lại đều bị Đinh Dũng cho luôn vào thùng rác.
“Mới đấy mà đã đến trưa rồi”, vứt xong đồ, Đinh Dũng nhìn đồng hồ thì không ngờ đã mười một giờ.
Đinh Dũng còn không kịp thu dọn đồ, cứ thế khoá cửa lại lái xe tới quảng trường Oss mà Hồ Đông Hải nói, tìm tới toà nhà Xuân Hương là nơi hẹn gặp.