Mục lục
Chàng Rể Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ôi chao, Trương quản gia, đừng tức giận mà”, nghe Trương quản gia nổi nóng, quản lý Trần không đợi mấy tên bảo vệ xông lên mà đã nhanh chóng chạy tới, cười trừ. “Trương quản gia đừng tức giận, để tôi bảo bọn họ xin lỗi. Anh xem như vậy có được không?”  

“Hừ, cậu là cái thá gì mà cũng xứng để tôi cho cậu sĩ diện”, thế nhưng điều khiển quản lý Trần không ngờ tới đó chính là Trương quản gia không hề nể mặt ông ta.  

Quản lý Trần mặt mày biến sắc. Ông ta còn chưa lên tiếng thì bốn tên vệ sĩ đã đẩy ông ta ra. Trong đó một tên còn hằn học nói: “Cút sang một bên, nếu không thì đến ông cũng bị đánh”.  

“Đừng đánh anh tôi, tôi xin lỗi các ông”, thấy bốn tên vệ sĩ xông đến, Đinh Tuyết nghiến răng bặm môi đứng ra.  

“Cút ra, nha đầu, muốn chết à?”, một tên vệ sĩ thấy vậy thì lên tiếng quát nạt. Tay hắn ta vung mạnh về phía Đinh Tuyết.  

Đúng lúc này, Đinh Dũng cau mày, anh kéo Đinh Tuyết lại, dùng một tay tóm lấy tay tên vệ sĩ kia rồi bóp mạnh: “Dám đụng vào em tao, mày chết được rồi đấy”.  

Dứt lời, chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, Đinh Dũng đạp thẳng vào bụng tên vệ sĩ, khiến hắn bay ra ngoài.  

Ba tên còn lại thấy thế thì vội vung nắm đấm về phía Đinh Dũng. Khi sắp đấm tới gần Đinh Dũng thì từ xa vang lên tiếng hét thất thanh: “Dừng tay”.  

Vốn dĩ Đinh Dũng còn định phế luôn cả bốn tên này, nhưng sau khi cảm nhận thấy được Trương Bồi Sơn ở phía xa, anh không hề ra tay mà kéo em gái về bên cạnh mình, tránh xa phạm vi của cả ba tên này.  

Đúng lúc này, Trương Bồi Sơn cũng dẫn người xông vào. Mấy người mà hắn ta dẫn tới lập tức ấn luôn ba tên bảo vệ kia lại.   

“Thiếu gia, sao cậu lại tới đây?”, thấy Trương Bồi Sơn, Trương quản gia tái mặt, vội đi tới đón.  

“Là ông ta!”. Thấy Trương Bồi Sơn, Viên Thiếu Hạo thẫn thờ, nắm chặt tay. “Đa Đa, chúng ta mau đi thôi, người này không phải là người mà chúng ta đụng vào được đâu”.  

“Trương thiếu gia”, quản lý Trần thấy Trương Bồi Sơn thì kinh ngạc không thôi.  

Nếu như trương quản gia chỉ là người có thể uy hiếp đến chức vụ quản lý của ông ta vậy thì thiếu ra Trương ở trước mặt lại có thể khiến ông ta không thể sống nổi ở thành phố Kim Châu này. Lúc này, thấy Trương Bồi Sơn, quản lý Trần mới thấy hối hận. Ai ngờ gã đàn ông giàu có kia lại có thể gọi Trương Bồi Sơn chứ.  

“Chồng ơi, anh có thể gọi cả Trương thiếu gia tới sao?”, Vương Hồng Hồng cũng sững sờ. Bà ta không khỏi kích động.  

Mặc dù người đàn ông giàu có kia cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy vợ mình nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, ông ta lại bật cười đắc ý, nói: “Đương nhiên rồi, em không nhìn xem chồng mình là ai?”  

“Lát nữa tính sổ với ông”, ai ngờ Trương Bồi Sơn đi qua chỗ quản gia Trương thì không hề dừng lại mà cứ thế đi về phía Đinh Dũng, nói rất cung kính: “Anh Đinh, thật sự xin lỗi anh, là tôi quản giáo không nghiêm”.  

Thấy Trương Bồi Sơn, Đinh Dũng lắc đầu, nói: “Tôi không sao, nhưng vị quản gia này quả thực là ngông cuồng đấy”.  

“Hừ”, nghe vậy, Trương Bồi Sơn mới hắng giọng.  

Trương Khởi Thuỷ nói ra thì là quản gia nhà họ Trương nhưng trên thực tế thì lại là người làm. Trước đây ông ta giúp bố hắn là Trương Thiệu Thích quản lý gia đình. Hiện giờ sau khi tới Kim Châu, ông ta vẫn dựa vào danh tiếng nhà họ Trương để tác oai tác quái. Việc này Trương Bồi Sơn đã nghe nói từ lâu nhưng vẫn chưa có dịp đụng đến ông ta.  

“Thiếu gia, thiếu gia, tôi sai rồi”, điều khiến mọi người bất ngờ đó chính là Trương Khởi Thuỷ đột nhiên lại không dám ho he gì. Ông ta cứ thế nước mắt nước mũi lê thê, nói: “Tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù, tôi…”  

“Ông cũng biết mình có mắt như mù à?”, Trương Bồi Sơn cười lạnh lùng tát thẳng vào mặt Trương quản gia, nói lạnh lùng: “Ông đúng là ăn phải tim hùm gan báo rồi đấy. Đến anh Đinh mà cũng dám đụng vào”.  

“Anh Đinh, anh nói đi, nên xử ông ta thế nào?”, nói rồi, Trương Bồi Sơn nhìn Đinh Dũng hết sức cung kính.  

Từ sau khi giao chiến với nhà họ Viên, Trương Bồi Sơn đã thương lượng với Trương Thiệu Thích, cho dù thế nào cũng không được đắc tội với Đinh Dũng. Hai bố con hắn nhận ra Đinh Dũng mới thực sự là lão đại. Đối diện với một gia tộc như nhà họ Viên mà bố con họ cũng không dám đụng vào. Thế nhưng Đinh Dũng lại rất dễ dàng khiến cho nhà họ Viên phải nhả địa bàn ở phía trường học này ra.  

“Cậu xem đấy mà làm”, Đinh Dũng nhếch miệng, giao quyền lựa chọn cho Trương Bồi Sơn, sau đó nói thêm: “Vừa rồi ông ta nói mấy tên vệ sĩ đánh chết tôi đấy”.  

Trương quản gia thấy vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Vì dù sao ông ta cũng cho rằng Trương Bồi Sơn là người của phía mình. Ông ta cũng làm nô bộc cho nhà họ Trương bao nhiêu năm nay, không có công lao thì cũng có khổ lao. Ông ta cho rằng Trương Bồi Sơn cũng sẽ không làm gì mình. Thế nhưng câu tiếp theo của Đinh Dũng lại khiến cho trường quản gia phải tái mặt.  

Mặc dù Đinh Dũng không nói rõ ràng nhưng ý tứ thì muốn nói cho Trương Bồi Sơn rằng người của cậu vừa nói muốn đánh chết tôi đấy, cậu xem đấy mà xử lý.  

Trương quản gia là người thông minh. Từ khi thấy Trương Bồi Sơn đi tới mà tỏ vẻ cung kính với Đinh Dũng, ông ta liền biết thân phận của Đinh Dũng không hề đơn giản. E rằng ông ta không thể đụng tới Đinh Dũng được rồi. Lúc này ông ta thấp thỏm, lo lắng vô cùng.   

“Quản gia Trương, gan ông to lắm”, Trương Bồi Sơn hắng giọng, chỉ thẳng vào mặt Trương quản gia. “Bố tôi cho ông cái quyền cái thế để ông ở đây trông giữ sản nghiệp của gia tộc, chứ không phải ông ở đây để tác oai tác quái”.  

“Từ nay về sau, ông không còn là quản gia của nhà họ Trương nữa, không liên quan gì đến nhà họ Trương của tôi nữa”, nói rồi, mắt Trương Bồi Sơn sắc lạnh vô cùng. Đã dứt khoát lựa chọn bỏ Trương Khởi Thuỷ đi thì hắn ta cũng dứt khoát làm người xấu. Đột nhiên hắn bật cười: “Yên tâm, Trương quản gia, ông ở nhà họ Trương của tôi bao nhiêu năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao. Tôi cho ông ba triệu nhân dân tệ tiền mặt, đủ cho ông dưỡng lão.”  

“Thiếu gia, cậu, cậu cho dù không coi trọng bao nhiêu năm tôi cống hiến thì cũng không thể đuổi tôi như vậy chứ?”, quản gia Trương nghe vậy thì sao có thể không hiểu ý Trương Bồi Sơn là gì. Mấy năm nay, ông ta đắc tội quá nhiều người. Một khi không có nhà họ Trương chống lưng, lại chỉ có ba triệu tiền mặt, e rằng sẽ khó bảo toàn mạng.  

Nghĩ vậy, ông ta đứng thẳng người, bộ mặt nịnh hót trở nên giảo hoạt. Ông ta vung mạnh tay, bóp cổ Trương Bồi Sơn: “Cậu đừng trách tôi không trung thành. Muốn tôi chết, vậy thì cậu đi trước đợi tôi đi”.  

“Trương Khởi Thuỷ, ông muốn làm gì hả?”, Trương Bồi Sơn giật mình, nắm chặt tay: “Ông làm phản phải không? Ông có tin tôi cho ông không bước ra khỏi đây được không?”   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK