Mục lục
Chàng Rể Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Phong nghe Đinh Dũng nói vậy thì mặt mày chợt biến sắc, vốn dĩ cái chết của con trai cả đã khiến ông ta vẫn còn canh cánh trong lòng, thế nhưng vì những thế lực trong hội liên minh quá mạnh, đặc biệt là nhà họ Bách Lí rõ ràng thể hiện như giết gà doạ khỉ, Lý Phong đương nhiên không dám nói gì.  

Thế nhưng lúc này Đinh Dũng lại nhắc tới việc này khiến ông ta như có ngọn lửa bừng lên trong lòng, ông ta nghiến răng: “Tiểu tử, cậu đang muốn chết phải không hả?”  

“Ai đang muốn chết?”, đúng lúc này, Thổ Bồi sau khi xử lý mấy gã tay sai xong thì lạnh giọng lên tiếng.  

Lý Phong thấy những người mình đưa tới đây đều bị Thổ Bồi xử lý thì mặt mày tối sầm cả lại, những người kia đều do ông ta bỏ tiền thuê về, bình thường chuyên phụ trách bảo vệ sự an toàn cho ông ta, nhưng nào ngờ tất cả đều phải khuất phục dưới bàn tay của Thổ Bồi.  

“Đường Lão, nhà họ Lý chúng tôi đồng ý gia nhập vào liên minh là dựa vào Thiên Âm Môn”, đột nhiên, trong ánh mắt Lý Phong tỏ vẻ quyết đoán, ông ta quay đầu lại nhìn lão già phía sau mình mà khom người bái: “Mời Đường Lão làm chủ cho chúng tôi”.  

Advertisement

Người được gọi với cái tên Đường Lão không hề có ý định ra tay, từ đầu tới cuối ông ta vẫn nheo mắt, nhưng lúc này nghe Lý Phong nói vậy, trong ánh mắt ông ta thoáng qua vẻ do dự.  

Nếu như vừa rồi, ông ta nhất định sẽ đồng ý nhưng giờ tên này lại chọc phải một kẻ mạnh, đặc biệt là tên đeo mặt nạ quỷ kia đến cả Đường Khiết cũng không nắm chắc có thể khống chế đối phương, nếu lúc này ông ta đồng ý thì e rằng sẽ đứng về phía đối lập với mấy người phía Đinh Dũng.  

“Các vị, dĩ hoà vi quý”, mặc dù nghĩ như vậy nhưng Đường Khiết vẫn đứng ra, khoát tay với Đinh Dũng, cười nói: “Lúc nào rồi còn ân oán tương báo? Chi bằng nghe tôi nói một câu, các vị mỗi người lùi một bước, ân oán lúc này xoá đi được không?”  

Advertisement

“Đường Lão, tôi cần liên minh cho tôi một câu trả lời”, nghe Đường Khiết nói vậy, Lý Phong nghiến răng, thậm chí còn lôi cả phần thừa kế của gia tộc ra: “Chỉ cần liên minh có thể cho nhà họ Lý chúng tôi một câu trả lời công tâm thì chúng tôi nguyện đem Kiếm Phổ hiến cho Đường Lão, mời Đường Lão làm chủ cho chúng tôi”.  

“Thật sự?”, Đường Khiết vốn dĩ còn bày ra bộ dạng dĩ hoà vi quý, vừa nghe Lý Phong nói đem Kiếm Phổ hiến cho mình thì ông ta đột nhiên có thêm tinh thần, vô thức hỏi lại.  

Nhà họ Lý là dòng họ cổ duy nhất trong chín dòng họ cổ vẫn còn chống đỡ một cách khó khăn. Mặc dù địa vị ở thành phố Kim Châu không ra gì nhưng dù gì đó cũng là gia tộc cổ, về nội hàm không phải gia tộc thường có thể so sánh được.  

Cho dù nhà họ Lý hiện giờ cũng không có ai có thành tích trong võ đạo, nhưng Đường Khiết lại biết trong nhà họ Lý có một quyển Phổ Kiếm cổ, chỉ có điều nhà họ Lý bao nhiêu năm nay vẫn không ai có thể lĩnh hội, vì vậy mới dần thất truyền.  

Ông ta đến đây vốn dĩ là muốn lôi kéo nhà họ Lý, tiếp đó là dần dần thôn tính, nào ngờ Lý Phong lại chủ động dâng Phổ Kiếm, Đường Khiết lập tức động lòng.  

“Chỉ cần Đường Lão có thể đứng ra làm chủ cho nhà họ Lý chúng tôi, bắt tên phản loạn kia thì tôi lập tức dâng Phổ Kiếm bằng hai tay cho ông”.  

“Được”, Đường Khiết chỉ sợ Lý Phong hối hận nên đồng ý vội.  

“Ông là người của thế lực nào trong liên minh?”, Đinh Dũng nhìn Đường Khiết đầy hứng thú, nhướng mày hỏi.  

Nghe vậy, Lý Phong mới cười lạnh lùng, lần này ông ta bỏ ra Tộc Phổ gia truyền, ngoài muốn lấy lòng Đường Khiết ra thì nguyên nhân lớn nhất chính là vì Đinh Dũng.  

Cái chết của con trai cả chính là vết chém sâu trong lòng Lý Phong không bao giờ thôi hằn. Nỗi đau khổ lớn nhất đời người chính là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, vả lại cái chết của con trai ông ta gần như đã làm đứt mọi hi vọng về người thừa kế của nhà họ Lý, con trai thứ của ông ta không học võ thuật, căn bản không thể có khả năng dẫn dắt gia tộc.  

“Tôi muốn hắn phải chết”, nghĩ vậy, Lý Phong mặt mày tôi độc thấy rõ, ông ta chỉ vào Đinh Dũng mà nạt: “Những người khác tôi có thể không quan tâm nhưng hắn phải chết”.  

“Dám khiến con tao bị thương, tao nhất định sẽ bắt mày phải trả giá”, Lý Phong nhìn Đinh Dũng chằm chằm. Hiện giờ ông ta chỉ còn một đứa con là Lý Tiêu nữa thôi, nếu như Lý Tiêu xảy ra chuyện gì thì ông ta thật sự không muốn sống nữa.  

Nghe Lý Phong nói vậy, Đường Khiết ho hắng một tiếng bước về phía trước, cười nói: “Người anh em này, thật xin lỗi cậu, là do cậu làm trái với quy định của liên minh trước”.  

Dứt lời, đôi lông mày Đường Khiết dựng lên, ông ta phất tay, đột nhiên một loạt kim châm cứ thế bay ra khỏi tay áo ông ta, hướng về phía Đinh Dũng.  

Đường Khiết là Khách Khanh của Thiên Âm Môn, lần này ông ta cùng Trần Khả Hân ra ngoài vốn là để bảo vệ Trần Khả Hân, lúc này ông ta đột nhiên ra tay khiến cả Thổ Bồi cũng không kịp phản ứng lại.  

Gần như chỉ trong chốc lát, cây châm kia đã tới rất gần Đinh Dũng.  

Khi cây kim sắp đâm vào trán Đinh Dũng, đột nhiên Đinh Dũng giơ tay phải ra khẽ gảy, đầu ngón tay trông cử động hết sức chậm rãi nhưng lại gạt đúng vào cây kim châm khiến nó bay ra ngoài.  

Đinh Dũng cau mày, nhìn Đường Khiết, nói: “Âm Khí? Tôi rất hiếu kỳ ông là người của thế lực nào?”  

“Còn nữa, quy định của liên minh mà ông nói cũng chỉ là cái cớ, xem ra ông không biết thân phận của tôi”, nói tới đây, Đinh Dũng nhếch miệng cười.  

Quy định của liên minh chính là do Đinh Dũng đặt ra, có trái với quy định hay không, anh đương nhiên biết rõ.  

“Không ngờ cậu cũng có bản lĩnh đấy”, thấy một kim của mình không trúng Đinh Dũng, Đường Khiết dù vẫn không thay đổi nét mặt nhưng ông ta lại nheo mắt, nhìn Đinh Dũng bật cười: “Tôi là Đường Khiết khách khanh của Thiên Âm Môn. Liên minh được tổ chức là để các thế lực bắt tay nhau đối đầu với bên ngoài chứ không phải để xảy ra nội chiến”.  

“Đã phạm quy thì phải chịu phạt”, dứt lời, Đường Khiết hắng giọng, chắp tay ra sau thản nhiên nói: “Cậu có nhận phạt không?”  

“Thiên Âm Môn? Tôi khuyên Thiên Âm Môn của các ông tốt nhất đừng đụng vào tôi”, trong đầu Đinh Dũng chợt hiện về hình ảnh đầy yểu điệu của Trần Khả Hân, anh nhếch miệng cười lãnh đạm nói: “Nếu không thì…cho dù Trần đại mỹ nữ xuất hiện cũng không bảo vệ nổi cho ông đâu”.  

“Hừ, nói năng ngông cuồng”, Đường Khiết vốn dĩ chỉ tối sầm ánh mắt nhưng lúc này nghe Đinh Dũng nói vậy, ông ta phẫn nộ vô cùng, chỉ vào Đinh Dũng mà nạt: “Dám tỏ thái độ bất kính với Thượng Tộc, đáng chết”.  

Đường Khiết là khách khanh của Thiên Âm Môn, ngày thường cao cao tại thượng, kể cả là đệ tử của Thiên Âm Môn gặp ông ta cũng phải cung kính gọi một tiếng sư thúc, chưa bao giờ ông ta phải chịu sự khinh thường thế này nên lúc này lửa giận bốc lên đầu, ông ta hắng giọng: “Dựa vào cậu mà cũng đòi là đối thủ của tôi? Tôi là Khách Khanh của Thiên Âm Môn, cậu cho rằng cậu là đối thủ của Thiên Âm Môn chúng tôi sao?”  

“Cho dù Thiên Âm Môn thế nào thì tôi thấy ông cũng không phải là đối thủ của tôi”, Đinh Dũng lắc đầu cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK