Lúc này người đàn ông với cái tên Tần Văn Minh giống như thanh kiếm sắc ra khỏi chuôi còn cả hội trường giống như có vô số kiếm khí đang giao nhau khiến ai nấy đều bị ảnh hưởng.
Hàn Phương Nhiên tái mặt, cô cũng bị luồng khí thế này chèn ép, cảm giác cơ thể khác thường. Đinh Dũng vội nắm tay cô, luồng linh lực di chuyển khiến khí thế trên người Hàn Phương Nhiên tan biến.
“Khí thế quá mạnh, chỉ đáng tiếc thực lực hết sức bình thường”, Đinh Dũng nheo mắt nhìn Tần Văn Minh, tỏ vẻ mất đi hứng thú.
Một võ sĩ Đỉnh Phong mà thôi, có điều nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc là gia tộc lừng danh mà lại xuất hiện ở buổi tiệc của nhà họ Bách Lí như vậy, và còn được Bách Lí Thuần gọi là đồng minh, lẽ nào nhà họ Tần Thị cũng muốn can dự vào việc ở thành phố Kim Châu?
Advertisement
“Lần này tôi tới đây là đại diện cho nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc, đến bàn chuyện kết liên minh với các vị”, Bách Lí Thuần nghe vậy thì cười nói: “Cậu Tần, mời ngồi”.
Tần Văn Minh đảo mắt một lượt, sau đó mới gật đầu với Bách Lí Thuần, khi ngồi xuống, khí thế trên người hắn ta cũng biến mất.
“Vị này là Yên Anh Li”, Bách Lí Thuần lại tới bên một người khác, cười nói: “Cậu bạn Yên Anh Li này chính là anh tài trong lớp thanh niên của nhà họ Yên Thị ở Giang Bắc”.
Ông ta dứt lời, Yên Anh Li ngồi bên Tần Văn Minh đứng dậy, đảo mắt nhìn mọi người một lượt, trong ánh mắt tỏ vẻ không mấy thiện chí.
Advertisement
Cảm nhận được ánh mắt đó, người đại diện trong các gia tộc đều cau mày. Cái gì mà nhà họ Yên Thị, ở đâu chui ra, bọn họ còn chưa từng nghe thấy, ấy vậy mà lại hống hách đến vậy.
Chỉ có Thiết Vô Cực nghe tới tên nhà họ Yên Thị ở Giang Bắc thì mặt mày hơi thay đổi, ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Yên Anh Li.
“Nhà họ Yên Thị, Tần Thị ở Giang Bắc là hai gia tộc cổ và đã xuất hiện”, Thiết Vô Cực nheo mắt thầm nhủ.
Ông ta từng thấy hai cái tên dòng họ này trong kho sách của gia tộc, đây là hai gia tộc được gọi với cái tên gia tộc cổ, thậm chí là gia tộc hào môn hàng đầu ở Giang Bắc. Điểm này không chỉ thể hiện về sản nghiệp và địa vị của bọn họ mà còn thể hiện võ đạo lâu đời của bọn họ.
Những người của gia tộc khác có lẽ không biết rõ nhưng Kim Vô Đạo lại hiểu hơn ai hết. Gia tộc cổ giống như nhà họ Tần Thị, xét về võ đạo thì nhà họ Thiết không thể so sánh, những cao thủ mạnh mới là nguyên nhân chính khiến các gia tộc này quật cường không sụp đổ.
Đinh Dũng thấy nhà họ Yên Thị thì trong lòng lại cảm thấy vô vị. Người này chỉ có thực lực võ sĩ Đỉnh Phong, bao gồm Bách Lí Thuần cũng chỉ là Bán Bộ Đại Sư, Đinh Dũng còn hoài nghi nhà họ Bách Lí là gia tộc quy ẩn ở thành phố Kim Châu mà trưởng lão lại chỉ có thực lực Bán Bộ Đại Sư?
Nghĩ vậy, Đinh Dũng nhìn về phía cô gái duy nhất ngồi trước ngọc án, cũng chỉ có cô ta mới có thể khiến Đinh Dũng thấy hứng thú.
Cô gái này trông rất xinh đẹp, trông có lẽ tầm hơn ba mươi tuổi, trên người cô ta không hề có dấu hiệu theo võ đạo, đến Đinh Dũng còn nhìn không ra. Thế nhưng nghĩ tới cô ta có thể ngồi cùng với Yên Anh Li, Tần Văn Minh thì thực lực và địa vị chắc chắn không hề tầm thường.
“Lẽ nào là tu luyện thuật pháp ẩn khí tức?”, Đinh Dũng lắc đầu. Theo lý mà nói thì cho dù tu luyện thuật pháp ẩn khí tức thì cũng không thể qua được mắt anh mới phải, hoặc có thể nói cô gái này thật sự không hề có tu vi võ đạo.
Đương lúc anh đang mải suy nghĩ thì Bách Lí Thuần đã đi tới trước mặt cô gái, nhếch miệng cười, nói: “Trần đạo hữu, tối qua cô nghỉ ngơi thoải mái rồi chứ?”
“Cũng ổn”, cô gái kia nheo mắt cười.
Sau đó cô ta đứng dậy, thân hình thon thả lập tức thu hút mọi ánh mắt nhìn, thậm chí có không ít người còn cảm thấy rạo rực khi thấy thân hình cô ta.
Sức hút như có như không trên người cô ta khiến người ta nhìn mà khó kiềm lòng, đặc biệt là phần lưng uyển chuyển thon thả kia rõ ràng khiến người ta mất hồn.
“Tôi là Trần Khả Hân, mong các vị chiếu cố cho”, cô gái nheo mắt cười với tất cả mọi người.
“Sao em lại thấy cô ta có gì đó không ổn nhỉ?”, Hàn Phương Nhiên huých vào Đinh Dũng, khẽ giọng nói.
Nghe vậy, Đinh Dũng chợt sững người, sau đó mới phản ứng lại. Hàn Phương Nhiên hiện giờ không vướng bụi trần, thấy một hồng nhan với khí thế như vậy thì đương nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái rồi”.
“Anh cũng thấy lạ”,Đinh Dũng gật đầu, cau mày nói: “Bách Lí Thuần lại gọi cô ta là đạo hữu?”
Sau khi giới thiệu ba người, Bách Lí Thuần mới nhìn tất cả mọi người, nói: “Vì bảo vệ mọi người không bị ảnh hưởng trong thời cục loạn lạc, nhà họ Bách Lí chúng tôi nguyện cùng nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc, nhà họ Yên Thị và Trần đạo hữu đại diện cho Thiên Âm Môn cùng liên minh, dẫn dắt mọi người vượt qua kiếp nạn này”.
“Cái gì? Việc của Kim Châu sao bọn họ lại quản?”
“Đúng vậy, kể cả chúng ta liên minh thì cũng không cần người ngoài tham gia”.
“Ý gì đây?”
Nghe Bách Lí Thuần nói vậy, người đại diện các gia tộc ở thành phố Kim Châu lập tức xôn xao, tất cả mọi người đều thắc mắc, cho dù các gia tộc ở Kim Châu liên kết lại với nhau thì cần gì người ngoài can dự?
Đặc biệt là những gia tộc mà mấy người này đại diện, chỉ cần nhìn là biết không phải hạng dễ đụng vào, tới lúc liên minh thì ai là minh chủ? Rất có khả năng dấn thân vào chỗ hiểm, một khi không cẩn thận sẽ tự dấn mình vào vòng xoay chuyển của người khác.
“Ừm, các vị thấy tôi không đủ tư cách sao?”, Tần Văn Minh đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói của hắn ta không quá lớn nhưng lại rất rõ ràng, đến tai tất cả mọi người thì khiến ai nấy đều im bặt, không ai nói lời nào.
Nhà họ Tần Thị danh tiếng lẫy lừng, những gia tộc cỏn con như bọn họ đâu dám làm gì nhà họ Tần Thị. Việc này ai cũng hiểu rõ, một khi hợp tác với những người này, hậu quả là rất có thể khiến bọn họ không thể chống cự lại được, thế rồi tất cả dần hướng ánh mắt về phía Thiết Vô Cực.
Hiện giờ cũng chỉ có Thiết Vô Cực ngang bằng với những người kia, vì dù sao về danh nghĩa thì nhà họ Thiết cũng là gia tộc hàng đầu. Thông tin nhà họ Viên bị diệt đã có không ít người biết đến, sau khi nhà họ trương tiếp quản địa bàn thì lần này lại không xuất hiện ở đây nên tất cả mọi áp lực đều đổ lên vai Thiết Vô Cực.
Cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người, Thiết Vô Cực tối sầm mặt lại, chỉ cảm thấy áp lực tăng gấp bội, ông ta chỉ có thể bấm bụng nhìn về Bách Lí Thuần, lên tiếng nói: “Cậu Bách Lí, tôi cho rằng việc này không ổn”.
“Sao vậy? Ông không phục sao?”, không đợi Bách Lí Thuần trả lời, Tần Văn Minh đã đứng dậy.