Nghe vậy, tên nhuộm tóc đầu năm bảy màu kia hắng giọng, mặt mày tối sầm lại nhìn về phía những công nhân kia: “Thằng khốn nào nói, cút ra đây, ông giế t chết mày?”
“Cút ra, không cút ra thì đừng có kẻ nào mong đi khỏi đây”, vài tên côn đồ bên cạnh tên tóc năm bảy màu kia mặt mày bất thiện, đứng ra nạt nộ.
“Không ra phải không, bắt nó cho tao”, hắn ta đột nhiên chỉ vào một công nhân đứng bên, gằn giọng: “Đánh gãy chân hắn ta cho tao, nếu không ra thì lại bắt tiếp, cùng lắm là đánh gãy chân tất cả đám người ở đây. Tao xem mày còn hống hách được nữa không?”
Những công nhân kia nghe vậy thì mặt mày tái mét, vội nhìn về phía chủ thầu, nói: “Phải làm sao đây?”
“Liều với chúng”, người thanh niên trước đó nắm chặt tay nói.
Advertisement
“Đúng vậy, chúng ta đông hơn bọn chúng, sợ cái gì?”, nghe người thanh niên kia nói vậy, lập tức có người chêm vào: “Bọn chúng có dao, chúng ta có xẻng, đuổi chúng đi”.
“Sợ cái gì chứ? Anh em xông lên”, công nhân phía này phần lớn đều là những thanh niên trai tráng, vốn dĩ khí thế hừng hực, lúc này bọn họ lại được bầu không khí ở đây kích động nên lập tức xông về phía đám côn đồ kia liều mạng.
Tên đầu năm bảy màu kia thấy vậy thì giật mình, có điều hắn ta biết đám người này không dám liều mạng thật sự nên mới nạt lại: “Vậy thì đến đi, ông đây cũng có cái mạng này thôi, chẳng vướng bận con cái gì”.
Hắn ta rất tinh ranh. Hắn biết những công nhân ở đây đều là những người có gia đình, đã có con cho nên mới bán sức lao động để kiếm tiền nuôi sống gia đình. Chỉ cần nói như vậy là bọn họ sẽ do dự.
Advertisement
Quả nhiên, nghe hắn nói vậy, công nhân phía này lập tức có không ít người tỏ ra lưỡng lự. Hắn ta nói không sai, bọn họ đều là những người đã có gia đình, nếu xảy ra chuyện gì thì gia đình bọn họ biết sống dựa vào đâu.
“Khốn khiếp”, Hàn Phương Nhiên tức tối dậm chân.
“Ha ha ha, tôi xem ai dám đến cứu cô”, tên đầu năm bảy màu kia nắm chặt tay Hàn Phương Nhiên, còn cười dị hợm giơ tay vuốt cằm cô.
Thế nhưng đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng đẩy cả đám người bước ra. Tống Long cảm nhận được sát khí của Đinh Dũng nên nhanh chóng chạy tới, đạp luôn vào bụng tên cầm đầu kia.
“A!!!”, hắn ta kêu la thảm thiết, bị Tống Long đạp cho lộn nhào ra đất.
Hàn Phương Nhiên cũng lảo đảo theo, khi cô sắp ngã ra đất thì đột nhiên có bàn tay kéo cô vào lòng. Đinh Dũng ôm Hàn Phương Nhiên, nhìn đám côn đồ, lạnh lùng nói: “Chúng mày to gan đấy, dám làm loạn ở đây. Chúng mày muốn chết à?”
“Ai cho chúng mày cái gan đấy, dám làm loạn công trình hợp tác của bất động sản Đỉnh Kim và tập đoàn Hàn Thị?”, Tống Long hắng giọng, chỉ vào tên tóc nhuộm năm bảy màu kia mà nạt.
Nghe vậy, hắn ta giật mình sợ hãi, vội vùng vẫy cố gắng đứng dậy, loạng choạng lùi ra sau hai bước: “Mày, mày là ai mà dám đánh tao? Mày chán sống rồi phải không?”
“Tao thấy mày chán sống rồi đấy”, Đinh Dũng nheo mắt, gằn lên từng từ.
“Mày là cái thá gì?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, hắn ta mới chỉ vào anh định hăm doạ thì Tống Long đã lao như bay về phía trước đạp cho tên này bay ngay khỏi đó.
“Khốn khiếp, chúng mày là ai hả?”, thấy tên cầm đầu bị đánh thê thảm, đám đàn em vội xông lên.
Một tên trong số đó chỉ vào Tống Long, mặt mày gian giảo nói: “Mày muốn chết phải không? Đại ca của bọn tao sẽ không tha cho mày”.
“Anh em lên hết, chém chết chúng nó đi”, cũng không biết là tên nào hét lên câu này mà cả đám côn đồ lập tức vung dao lao về phía Tống Long.
Thấy cảnh này, Tống Long không hề tỏ ra sợ hãi, cậu ta nhếch miệng rồi cũng lao lên, vận dụng linh hoạt chân tay tung đòn linh hoạt với khí chất ngút trời.
Tống Long vốn có thực lực là võ sĩ Đỉnh Phong, đối đầu với chục tên này dù không thể coi là tay nghề điêu luyện nhưng cũng có thể coi là có khả năng đàn áp. Mỗi lần anh lướt qua khoảng trống là một tên bị đánh tơi tả. Chẳng mấy chốc mà cả đám côn đồ đều nằm rạp cả ra đất.
“Tao không cần biết chúng mày do ai sai tới, tốt nhất bỏ ngay ý định làm loạn ở đây đi, nếu không tao không ngại cho chúng mày xuống gặp Diêm Vương đâu”, Tống Long tức tối nạt nộ.
Tên cầm đầu kia nghe thế thì cố bò dậy. Hắn ta thấy sợ Tống Long, khom người nói: “Tha cho chúng tôi lần này, chúng tôi không dám như vậy nữa”.
Thấy đại ca của mình tỏ ra sợ hãi, mấy tên côn đồ còn lại không dám đụng tới Tống Long nữa, tên nào tên nấy hoang mang đứng run như cầy sấy, chắp tay lại, chỉ sợ Tống Long ra tay với mình.
Loại côn đồ giống bọn chúng ngày thường chỉ sợ thành phần rắn mặt hơn mình, gặp phải ai dễ bắt nạt thì tống tiền chia nhau, nhưng nào ngờ lần này bọn chúng đá phải sắt. Cứ nghĩ tới sự khủng khiếp khi Tống Long ra tay mà chúng nào dám ho he thêm gì.
“Còn không mau cút đi?”, Tống Long hắng giọng.
Nghe vậy, tên đầu năm bảy màu kia mừng quýnh, vội nói: “Đa tạ đại ca tha mạng, đa tạ đại ca”.
Nói rồi, hắn ta dẫn đám đàn em của mình chạy một mạch không dám quay đầu lại.
“Cậu thả bọn chúng vậy không khác thả hổ về rừng”, thấy Tống Long dễ dàng bỏ qua như vậy, Đinh Dũng mới lắc đầu nói.
“Anh Đinh yên tâm, tôi nhất định sẽ cử người theo dõi, không để xảy ra chuyện thế này nữa”, Tống Long sững người một lát rồi đảm bảo.
“Em không sao chứ?”, Đinh Dũng gật đầu rồi nhìn sang Hàn Phương Nhiên.
Lúc này Hàn Phương Nhiên mới thở phào nhìn sang Đinh Dũng rồi lại nhìn Kim Tư Kỳ và Tống Long: “Cô Kim, để cô phải chê cười rồi”.
“Là tôi thất trách, tôi nhất định sẽ giúp cô giải quyết việc này”, Kim Tư Kỳ chủ động nhận lỗi về mình.
Thực ra đám côn đồ đến gây chuyện thế này cũng chẳng ai có cách gì, có điều bọn chúng nhất định có kẻ đứng sau chỉ huy, nếu không thì cũng không thể đang yên đang lành chạy tới đây làm ảnh hưởng đến tiến độ của người khác được.
“Thôi bỏ đi, đã tha rồi thì để mọi người tiếp tục làm việc đi”, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, nhìn công nhân nói tiếp. “Mọi người không phải sợ, chỉ cần có chúng tôi ở đây thì bọn chúng không thể làm gì được đâu, mọi người cứ tập trung vào công việc là được”.
“Nếu có kẻ nào không có mắt lại đến thì cứ gọi điện báo cho tôi”, nói rồi Đinh Dũng nhìn về phía đám côn đồ rời đi, trong ánh mắt hãy còn đằng đằng sát khí.