“Tôi cũng có muốn đâu”, Hàn Thành Sơn cười khổ sở.
Ông ta mặt mày khổ sở bấm điện thoại, bất lực hỏi: “Vậy phải làm sao? Không muốn bị lão Triệu chê cười thì nhà phải hơn nhà ông ấy, chúng ta…”
“Đều tại cái thằng Đinh Dũng ăn hại, tự nhiên lại giả bộ làm gì. Giờ thì hay rồi, người ta sắp cười cả nhà mình đến nơi rồi”, Lâm Hồng Ngạn càng nghĩ càng tức, đạp bay luôn cả cái thùng rác, tức tối: “Không được thì thuê cái nhà đối phó trước đã”.
“Đúng, cách hay, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?”, Hàn Thành Sơn nói.
Nói làm là làm, cả hai người bắt đầu lấy điện thoại tìm kiếm nhà trên mạng, định bụng thuê một căn nhà để ứng phó với mấy người phía lão Triệu.
Advertisement
Những lời này của bọn họ Đinh Dũng đều nghe thấy hết cả, anh chỉ lắc đầu bất lực. Tới bây giờ mà Lâm Hồng Ngạn vẫn không tin anh đã mua nhà.
“Thôi bỏ đi, kệ họ”, Đinh Dũng nhướng mày đi vào nhà vệ sinh.
Anh vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì liền thấy Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn ngồi ở bàn ăn, mặt mày khó coi.
“Đắt quá, vả lại thời gian căn bản không kịp”, Lâm Hồng Ngạn không thấy Đinh Dũng. Bà ta mặt lạnh nói với Hàn Thành Sơn: “Giờ phải làm sao? Lẽ nào thật sự phải đưa bọn họ tới thăm căn nhà cũ nát của Đinh Dũng sao?”
Hàn Thành Sơn nghe xong thì thay đổi thái độ, vội nói: “Bà nói gì thế, sao Đinh Dũng có thể mua nhà cũ nát được chứ?”, vừa nói, Hàn Thành Sơn vừa liếc Lâm Hồng Ngạn một cái.
Advertisement
“Sao không thể chứ, đến cả thang máy còn chẳng có, lại còn nhà đi mua lại, thế thì tốt hơn cái nhà của chúng ta chỗ nào?”, ai ngờ Lâm Hồng Ngạn không hề hiểu ý ông ta, tiếp tục nói những lời khó nghe.
Đinh Dũng mặt mày vẫn như thường, như thể không nghe thấy Lâm Hồng Ngạn nói gì. Anh bước tới trước bàn ăn, thấy Hàn Phương Nhiên vẫn chưa ra khỏi phòng nên điềm tĩnh nói: “Nếu mẹ thấy nhà con mua mà không ổn thì có thể ở lại căn nhà cũ, con và Hàn Phương Nhiên dọn ra”.
“Như vậy bố mẹ sống cũng thoải mái hơn”, vốn dĩ Đinh Dũng vẫn chưa muốn dọn đi nhưng giờ thì vừa hay không cần anh phải đóng vai kẻ ác độc nữa.
“Hừ?”, nghe vậy, Lâm Hồng Ngạn hắng giọng nhếch miệng mỉa mai: “Cái căn nhà cũ rách của cậu mà muốn tôi dọn đến ở sao?”
Đinh Dũng khẽ cười, không nói thêm gì.
Thấy vậy, Hàn Thành Sơn vội khoát tay, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Lâm Hồng Ngạn, nói: “Được rồi, cứ dẫn bọn họ tới nhà mà Đinh Dũng mua đi. Vì thể diện mà tiêu đi chi phí sinh hoạt của cả tháng thì không đáng”.
“Bố mẹ, hôm qua con đồng ý với mọi người dẫn mọi người tới nhà con mua rồi”, Đinh Dũng gật đầu nhìn hai người nói.
Lâm Hồng Ngạn mặt mày vẫn chẳng giãn ra nổi, nhưng như thể nghĩ tới vấn đề về kinh tế, cuối cùng bà ta vẫn hắng giọng không nói gì, rõ ràng là mặc nhận điều đó.
Thấy cảnh này, Đinh Dũng không nói thêm gì nữa, đợi Hàn Phương Nhiên ra khỏi phòng thì cùng ăn bữa sáng.
Ăn xong, còn chưa thu dọn bàn ăn, điện thoại của Hàn Thành Sơn đã vang lên.
“Cái gì? Bọn họ đã tập trung ở nhà mới của ông cả rồi à?”, Hàn Thành Sơn thay đổi sắc mặt, ông ta không ngờ nổi cả đám người lại đến sớm vậy.
“Lão Hàn, ông mau đến đây, mọi người đều đang đợi rồi”, bên trong điện thoại vang lên giọng của lão Triệu. Ông ta cười ha ha: “Chúng tôi đều đợi xem nhà mới của ông đấy, đừng để mọi người đợi lâu sốt ruột”.
Nghe vậy, Hàn Thành Sơn tái mét mặt, ông ta miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Được, được, giờ tôi tới đó”.
“Sao vậy? Bọn họ vội vậy sao?”, thấy Hàn Thành Sơn ngắt máy, Lâm Hồng Ngạn mới tối sầm mặt hằn học nói: “Cả đám khốn khiếp, chỉ có đợi cười vào mặt chúng ta”.
“Vậy chúng ta mau đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu sốt ruột ạ”, Đinh Dũng cười nói.
Muốn cười chúng tôi, vậy thì lát nữa cho mấy người xem. Hy vọng mấy người thấy nhà xong thì đừng có hoa mắt. Nghĩ vậy, Đinh Dũng kéo Hàn Phương Nhiên xuống tầng trước.
“Đi cùng một xe nhé, tiết kiệm xăng”, thấy Đinh Dũng đi về phía siêu xe, Hàn Phương Nhiên mới kéo anh lại nói.
“Em tiết kiệm vậy cơ à?”, Đinh Dũng trêu cô.
Thực ra Đinh Dũng cũng không muốn lái chiếc siêu xe này, chủ yếu vì nó quá thu hút người khác, vả lại cho dù là đi tới đâu thì cũng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, không phù hợp với suy nghĩ của Đinh Dũng.
“Hai đứa làm gì vậy?”, thấy Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên đi tới, Lâm Hồng Ngạn cau mày.
“Chúng ta đi chung một xe nhé?”, Hàn Phương Nhiên kéo tay mẹ liếc mắt ra hiệu. Cô muốn hoà giải mối quan hệ của mẹ và Đinh Dũng.
Thấy Lâm Hồng Ngạn lại định tỏ thái độ, Hàn Thành Sơn vội nói với Đinh Dũng: “Con gái đã nói vậy rồi thì đi chung xe nhé, Đinh Dũng con lái xe nhé”.
“Hừ”, Lâm Hồng Ngạn lên giọng nhưng không nói thêm gì.
Đinh Dũng hít sâu một hơi ngồi vào ghế lái lái chiếc xe tới Tân Đình Yến Phủ.
“Chúng ta không phải xuống xe nữa, gọi điện cho bọn họ bảo họ xuống đi”, thấy Tân Đình Yến Phủ, Lâm Hồng Ngạn không khỏi tức giận. Bà ta cau mày: “Thấy bọn họ là tôi lại tức điên lên”.
“Được rồi, được rồi, tôi gọi điện cho bọn họ”, Hàn Thành Sơn lau mồ hôi, nói với giọng bất lực.
Sau khi gọi điện thoại, chẳng mấy chốc lão Triệu đã dẫn theo cả toán người đi tới.
“Ấy, lần này rể nhà lão Hàn sao lại không đi siêu xe nữa thế?”, có người lên tiếng.
Nghe vậy, Triệu Đức Trụ mới hắng giọng cười mỉa mai: “Cháu thấy chiếc xe đó là xe đi thuê, đến thời gian rồi thì phải trả cho người ta chứ”.
“Tôi cũng thấy Đức Trụ nói có lý”, một người trong số đó gật đầu, nhếch miệng mỉa mai, “trước đó tôi còn hoài nghi làm gì có chàng trai nào giàu có đi siêu xe lại ăn mặc tuềnh toàng thế được?”
“Lão Hàn, ông cứ lái xe đi trước, chúng tôi đi theo sau”, lão Triệu nhìn Hàn Thành Sơn cười ha ha, không cho ông ta cơ hội xuống xe, “chúng tôi muốn xem nhà ông lắm rồi”.
“Được rồi”, Hàn Thành Sơn gật đầu gượng gạo nói. Cứ nghĩ tới lát nữa sau khi bọn họ thấy nhà Đinh Dũng mua với bộ dạng mỉa mai và cười nhạo mà ông ta không khỏi cảm thấy nóng mặt.
Đinh Dũng lại chẳng hề do dự, cứ thế lái xe về phía khu biệt thự Thanh Thành Sơn. Lần này trước mặt bạn bè của Hàn Thành Sơn, anh phải cho Lâm Hồng Ngạn thấy căn nhà mình mua rốt cục có bằng nhà ở Tân Đình Yến Phủ hay không.