“Anh Đinh, ôi ông trời của tôi. Anh Đinh, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại rồi”, bên trong điện thoại vang lên giọng nói của Trương Bồi Sơn. Hắn ta không đợi Đinh Dũng lên tiếng đã chủ động nói: “Anh Đinh, nghe nói anh đi khỏi Giang Bắc rồi”.
“Giang Bắc xảy ra chuyện rồi”, nói tới đây, Trương Bồi Sơn ngừng một lát như định sắp xếp lại trật tự câu nói.
Đinh Dũng không hề giục mà trầm lắng lắng nghe. Đợt một lát, Trương Bồi Sơn mới nói: “Vài ngày trước, Giang Bắc đột nhiên xảy ra một việc dị thường. Bốn ngọn núi lớn trong vùng cùng trong một ngày gặp đại loạn”.
Advertisement
“Trong đó có hai ngọn núi trong đêm bị sét đánh trúng, tất cả động thực vật bên trên đều bị ảnh hưởng. Ngày hôm đó, những người hành pháp kiểm soát việc này luôn, đến giờ vẫn chưa rõ tình hình. Ngoài ra, Phong Long Sơn xảy ra sụt lún, nghe nói cả đỉnh núi đều sụt, cụ thể nguyên nhân tới giờ chưa rõ, còn Đỉnh Lạc Hà Phong, ở cái hồ dưới chân núi trong một đêm đột nhiên nổi sóng cao tới mười mét, có người nói thấy con rắn xanh ở mặt hồ”, Trương Bồi Sơn nói với giọng huyền bí. Đinh Dũng nghe xong thì bất giác cau mày.
Ở đây, ngọn núi Ama Dablam bị sụt lún tạo thành hố sâu, bây giờ bốn ngọn núi lớn ở Giang Bắc gặp vấn đề, trong lòng Đinh Dũng càng như bị đè nén.
Người khác có thể không biết điều đó có nghĩa là gì nhưng anh thì lại rõ hơn ai hết. Bốn ngọn núi này được gọi với cái tên Tứ Đại Danh Sơn cũng là có lý do cả, đặc biệt là Lạc Hà Hồ lại xuất hiện bóng dáng rắn xanh.
“Những điều này chỉ là đồn đại có điều cũng đã lên báo rồi, không có lửa làm sao có khói”, Trương Bồi Sơn nói xong thì như sợ Đinh Dũng không tin nên nói thêm một câu thể hiện hắn ta cũng chỉ nghe nói mà biết được chứ không biết việc này có thật hay không.
Advertisement
“Thành phố Kim Châu thế nào rồi?”, Đinh Dũng hít sâu, cố kìm nén việc của Tứ Đại Danh Sơn trong lòng rồi hỏi tiếp: “Hàn Phương Nhiên và Kim Tư Kỳ tôi gọi không được. Bọn họ gặp phải chuyện gì sao?”
Trương Bồi Sơn nghe xong thì đột nhiên trầm lắng, hồi lâu sau mới trả lời: “Chị dâu có lẽ là đi tham dự buổi hội thảo thương mại do uỷ ban thành phố Kim Châu tổ chức. Đây là hoạt động trong vùng Giang Bắc, mời tới những nhân vật có tầm ảnh hưởng, bố tôi cũng đi”.
“Hoá ra là vậy”, Đinh Dũng thở phào. Chỉ cần Hàn Phương Nhiên không sao là được.
“Có điều hiện giờ tình hình của tập đoàn Hàn Thị lại không được khả quan. Bất động sản Đỉnh Kim cũng gặp vấn đề”, nói tới đây, Trương Bồi Sơn lại thở dài: “Anh Đinh, xin lỗi anh”.
“Có chuyện gì mà tập đoàn Hàn Thị và bất động sản Đỉnh Kim lại…? Ý cậu là gì?”, Đinh Dũng thẫn thờ một lúc, vô thức hỏi.
Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài của Trương Bồi Sơn. Hắn ta do dự một hồi rồi mới nói: “Đại Đương Gia của Hội Hắc Mã xuất hiện rồi, kéo cả nhà họ Thiết vào. Hiện giờ đang hợp lực với nhà họ Viên trừng trị Hội Hắc Mã, sau đó dành lại địa bàn từ tay chúng tôi, bao gồm cả địa bàn phía quán bar Khuynh Thành.
“Giờ bố tôi bảo tôi huy động anh em bảo vệ căn cứ địa”, giọng Trương Bồi Sơn trầm xuống, có thể nghe ra được sự bất mãn của hắn ta với quyết định của Trương Thiệu Thích.
“Ừm, tôi biết rồi”, Đinh Dũng suy tư một lát rồi nói với Trương Bồi Sơn: “Quyết định của bố cậu không sai. Cho người canh giữ căn cứ địa, nhường địa bàn cho bọn họ trước rồi đợi tôi về tính tiếp”.
“Haiz… loạn rồi”, Đinh Dũng không khỏi thở dài.
“Anh Đinh, bao giờ anh về?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Trương Bồi Sơn bất giác hỏi lại.
Đinh Dũng đáp: “Tôi cố gắng nhanh nhất có thể, việc ở đây giải quyết xong xuôi tôi nhất định quay về”.
“Thời gian này giúp tôi bảo vệ Hàn Phương Nhiên và em gái tôi”, Hàn Phương Nhiên và Đinh Dũng hiện giờ là người thân cận nhất của hắn, quyết không thể để xảy ra sai sót.
Ngắt điện thoại, Đinh Dũng nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, trong lòng anh hết sức hỗn loạn. Vốn dĩ lần này sau khi thành công luyện được Thánh Tâm Quyết, Đinh Dũng định che giấu thân phận rồi dần dần tăng thực lực, khôi phục lại tầng Đỉnh Phong xong thì lại tính các việc khác nhưng biến cố lần này lại làm hỏng kế hoạch của anh.
Đặc biệt là chuyến đi về phía Bắc lần này, Đinh Dũng đã nếm trải và cảm nhận được một loạt những dị biến sau khi ngọn núi Ama Dablam sụt lún. Nếu như vùng Giang Bắc cũng giống như nơi này thì rắc rối to.
Buộc phải nhanh chóng tìm được Kim Vô Đạo. Trước đây khi Kim Vô Đạo dẫn người tới đây có lẽ là đã biết một vài việc mà Đinh Dũng không biết.
“Nếu như bọn họ tới Bắc Cảnh là vì điều tra những việc dị thường ở đây thì…ở đâu có việc dị thường xảy ra thì có lẽ bọn họ ở đó”, Đinh Dũng nheo mắt thầm nhủ.
Nghĩ vậy, anh không chần chừ thêm nữa, cứ thế đứng dậy rời khỏi khách sạn, sau đó tìm một quán ăn vừa phải, không quá lớn.
Nếu nói nơi nào nghe được nhiều thông tin và không để lộ hành tung thì chắc chắn là quán ăn, nơi có nhiều người qua lại. Về điểm này thì cho dù là thời xưa hay thời nay thì đều giống nhau cả.
Vì người ta ăn uống thì mới trò chuyện một số việc xảy ra gần đây. Lúc này Đinh Dũng chọn một quán ăn phù hợp với những điều kiện này vì ở đây lượng người qua lại nhiều.
“Anh tới một mình sao? Anh ăn gì?”, vừa vào trong đã có một nhân viên phục vụ đi tới nhưng thấy cách ăn mặc của Đinh Dũng thì tỏ thái độ khác thường.
Cảm nhận được thái độ khác của nhân viên phục vụ, Đinh Dũng có vẻ khó chịu. Anh vốn định nhập gia tuỳ tục nên mới thay quần áo của mình mặc áo khoác làm từ da gấu nhưng nào ngờ thành Phổ Lôi Nhĩ lại là một thành phố hiện đại. Người ở đây đều mặc áo lông vũ, đồ Đinh Dũng mặc trên người lại khác biệt so với những người khác.
Theo nhân viên phục vụ này thấy thì cách ăn mặc của Đinh Dũng không khác gì tên nhà quê. Đinh Dũng cũng không ngờ rằng loại áo mà chỉ có người giàu ở Giang Bắc mới mua được thì ở Bắc Cảnh lại chẳng đáng một xu.
“Cho tôi ăn đặc sản ở đây, tiện cho tôi hũ rượu uống cho ấm người”, Đinh Dũng cười nói.
Tên này đã coi mình là nhà quê thì anh phải diễn cho đạt thân phận này mới được, thế là anh lại cười đôn hâu, nói: “Tôi vừa tới thành phố này, không biết gần đây có việc gì hay ho không?”
“Hừ! Nói nhiều!”, ai ngờ nhân viên phục vụ không những không trả lời Đinh Dũng mà ngược lại còn hắng giọng, nhìn Đinh Dũng một lượt từ trên xuống dưới: “Ăn uống rượu gì? Rượu chỗ chúng tôi không rẻ đâu, anh nghĩ cho kỹ”.