“Hú!!!”, sau tiếng gầm rú đó, linh khí trong lòng bàn tay Đinh Dũng như con dao sắc lẹm, cứ thế xuyên qua đỉnh đầu nó, hoá thành sức mạnh khủng khiếp, vần vũ trong đầu con gấu.
Không lâu sau đó, tiếng hú của gấu trắng yếu hẳn đi, bộ vuốt của nó nặng nề cào trượt trên mặt đất rồi chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Đinh Dũng thấy vậy thì đến bên cạnh gấu trắng, nhắm mắt dùng sức mạnh linh hồn để tìm kiếm trong cơ thể con gấu. Anh bất giác cau mày. Bên trong cơ thể nó không có bất cứ dấu tích ngưng tụ của linh lực.
Bên trong cơ thể yêu thú thông thường đều có nội đan, đây chính là lý do khiến linh lực kết tụ. Con gấu này dù chỉ có thực lực đang trong thời kỳ luyện khí nhưng cũng phải có dấu tích của linh lực kết tụ mới phải. Kể cả không có Đan thì cũng không thể giống như hiện giờ, không hề có sự khác biệt so với dã thú bình thường.
“Kỳ lạ”, Đinh Dũng lắc đầu.
Con gấu này không giống với yêu thú cổ đại. Thông qua việc hít nhả khí của đất trời, dần dần sẽ tinh tuý hơn và từ đó bước vào tu luyện. Thế nhưng ngược lại, hiện giờ lại giống như vì một vài nguyên nhân nào đó mà nó đột nhiên thay đổi, có một số đột biến giống như sau khi gặp phải bức xạ vậy.
Thấy bóng hình Đinh Dũng đứng bên con gấu, mấy người phía Hạ Diệp người nào người nấy mặt mày tái nhợt, trong ánh mắt còn mang theo ánh nhìn không thể tin nổi. Con Tuyết Quái trong mắt bọn họ là loài vật không thể đấu chọi lại, thế nhưng khi đối diện với Đinh Dũng thì nó đến cơ hội đáp trả cũng không có, cứ thế bị giết nhanh gọn. Điều này khiến bọn họ dấy lên một cảm giác không mấy chân thực.
“Trời ơi, cậu ấy lẽ nào là người luyện khí trong truyền thuyết?”, đúng lúc này, trong mắt ông già Cát rõ ánh nhìn đầy hứng thú. Ông ta chỉ vào Đinh Dũng mà nói với giọng cảm kích.
Chỉ có người luyện khí trong truyền thuyết mới có thể có sức mạnh khủng khiếp như vậy, còn người luyện khí trong truyền thuyết lại giống với Đồ Đằng, đều là những người xuất hiện trong lời đồn, chưa bao giờ xuất hiện trong đời thực. Cát Lão trầm trồ mà quỳ xuống.
“Cái gì?”, nghe vậy, mấy người phía Hạ Diệp đột nhiên nhớ ngay tới truyền thuyết thời cổ.
Trong truyền thuyết của Bắc Cảnh, thời thượng cổ, nơi này rất nhiều yêu ma hung thú, người ta chỉ có thể sống dựa vào sự bảo vệ của thần Đồ Đằng. Vào thời khắc nguy nan, có cả đám người tự xưng là người luyện khí đến Bắc Cảnh, cùng với thần Đồ Đằng trong nhóm đại tộc diệt trừ hơn nửa hung thú yêu ma, những hung thú yêu ma còn lại nhảy vào vực sâu thăm thẳm, từ đó về sau người Bắc Cảnh mới lên làm chủ nhân nắm giữ và cai quản vùng đất Bắc Cảnh.
Cho nên trong truyền thuyết, người luyện khí và thần Đồ Đằng giống nhau, đều là những vị thần mà bọn họ tôn thờ.
Lúc này thấy hành động của Đinh Dũng, trong lòng những người này lập tức nghĩ ngay tớ truyền về những người luyện khí, đâu dám tỏ thái độ bất kính, lập tức quỳ xuống giống Cát Lão.
Cảm nhận được động tĩnh phía sau mình, Đinh Dũng sững người quay đầu nhìn về phía nhóm người Hạ Diệp, thấy khuôn mặt bọn họ rõ vẻ tôn sùng, miệng không ngừng hô hai từ “Thần Minh” thì không khỏi cảm thấy bất lực.
Có điều Đinh Dũng chỉ thoáng chút suy nghĩ là có thể đoán được có chuyện gì xảy ra. Thời Tiên Tần, nơi này là vùng đất của hung thú, triều đình từng phái đại quân giúp người Bắc Cảnh diệt trừ yêu ma hung thú, vì vậy những người này tôn thờ người luyện khí thời Tiên Tần, gọi họ là Thần Minh cũng có đạo lý cả.
“Mọi người đứng dậy cả đi”, nghĩ vậy, Đinh Dũng cười bất lực khoát tay tỏ ý bảo mọi người không cần hành lễ.
Nghe vậy, cả đám người đưa mắt nhìn nhau, không ai đứng dậy, còn Cát Lão nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt thành kính, trong ánh mắt rõ sự hưng phấn, nói: “Xin Thần Minh bảo vệ chúng tôi”.
“Tôi không phải là Thần Minh”, Đinh Dũng lắc đầu. Vốn dĩ anh không phải là thần gì cả, vả lại theo như anh thấy thì người được gọi là thần chẳng qua chỉ là tu sĩ có tu vi cao hơn một chút mà thôi.
Vị thần giống như trong truyền thuyết thậm chí đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên còn chưa đạt được, chỉ vì diệt trừ được hai con tiểu yêu mà được người thường phong làm Thần Minh. Đến cả Nữ Oa mà xưa kia Đinh Dũng đi theo cũng còn chưa tự xưng là Thần nữa là.
“Sao có thể chứ?”, nghe vậy, Cát Lão lập tức cuống quýt nói: “Xin Thần Minh bảo vệ chúng tôi, xin…”
Lần này ông ta còn chưa nói xong thì Đinh Dũng đã xua tay. Anh nhún vai nhìn Cát Lão nói: “Ông là thầy tế bái mà gọi tôi là Thần thì ông không sợ vị thần Đồ Đằng của ông nổi giận sao?”
Cát Lão là thầy tế, chắc chắn có tín ngưỡng bất diệt với vị thần Đồ Đằng. Bây giờ ông ta xin Đinh Dũng bảo vệ bọn họ thì coi thần Đồ Đằng là gì chứ?
Vả lại vừa rồi Chiêu Hoán Thuật của Cát Lão mặc dù chưa hoàn thành nhưng thông qua đó, Đinh Dũng đã cảm nhận được sự uy nghiêm vô cùng. Thực lực của thần Đồ Đằng không hề yếu, chí ít thì trên Huyền Cấp, rất có khả năng đã đạt tới Địa Cấp.
“Đây..thực sự tôi không dám giấu, tôi quả thực từng là thầy tế”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Cát Lão cười khổ sở rồi lắc đầu nói tiếp: “Nhưng vị thần Đồ Đằng mà chúng tôi từng tín ngưỡng đã chết rồi”.
“Nếu không thì vừa rồi tôi cũng sẽ không để Chiêu Hoán Thuật đứt đoạn”, nói tới đây, Cát Lão thở dài.
Nếu như vị thần Đồ Đằng mà ông ta tín ngưỡng không còn nữa thì với sức mạnh của ông ta sao có thể sống ở một thôn làng nhỏ bé thế này, lẽ ra đã phải dẫn mọi người rời khỏi nơi nghèo đói này từ lâu mới phải.
Đinh Dũng sững người nhướng mày, có phần không tin. Một vị thần Đồ Đằng lớn mạnh như vậy mà chết được sao?
Lúc này Đinh Dũng mới nhớ ra trước đó khi Cát Lão mở “cánh cửa” đó ra, anh đã cảm nhận được khí tức chết chóc hủ bại trong đó. Anh vốn tưởng đó chính là khí tức trên người vị thần Đồ Đằng kia, nào ngờ lại có chuyện này.
Là một thầy tế, mất đi sự bảo vệ của vị thần Đồ Đằng mà mình vẫn luôn tín ngưỡng thì có khác gì với người thường đâu.
“Mọi người đứng dậy đi đã”, nghĩ tới những điều này, Đinh Dũng hít sâu một hơi nhìn hàng trăm người trong thôn rồi nói: “Trước đó tôi từng nói nếu mọi người nghĩ thông suốt, tiếp nhận chú ấn của tôi thì từ nay về sau mọi người chính là người của tôi tôi đương nhiên sẽ bảo vệ mọi người”.
“Đa tạ đại thân, xin nhận của tôi một lạy”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Cát Lão mặt mày vui mứng thấy rõ. Ông ta vội dập đầu lạy Đinh Dũng.
Lần này không ai còn hoài nghi về Đinh Dũng nữa, tất cả mọi người đều cùng dập đầu với Cát Lão. Một luồng khí tức huyền diệu khó giải thích xuất phát từ người bọn họ rồi ngưng tụ về phía Đinh Dũng.
“Tán”, Đinh Dũng cau mày, trong lòng anh thầm niệm, tay khẽ phất.
Luồng khí tức huyền diệu đó bị Đinh Dũng phất bay đi, khồng thể thâm nhập vào người Đinh Dũng.
Sau khi luồng khí tức tản đi, Đinh Dũng mới cảm nhận được chú ấn mà trước đó anh đánh dấu đều đã được tiếp nhận, không một ai phản kháng. Lúc này sự sống còn của những người này đều nằm trong tay Đinh Dũng.