Mục lục
Chàng Rể Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lôi xuống”, người đàn ông áo đen kia ra lệnh nên những người mặc đồ đen còn lại đều lao về phía Đinh Dũng, chẳng mấy chốc đã thành cả thiên la địa võng bao quanh lấy Đinh Dũng.  

Bóng người Đinh Dũng thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi bước chân hạ xuống là anh đã xuất hiện ở nơi khác nhau, bỏ xa những người mặc đồ đen kia.  

Mặc dù những người mặc đồ đen trong Hình Đường rất đông nhưng căn bản không thể nào tiếp cận anh. Kẻ nào kẻ nấy chưa tới trước mặt Đinh Dũng thì đã bị Đinh Dũng chủ động tung đòn, chẳng mấy chốc mà đã nằm rạp ra, đầy cả Hình Đường.  

Những người này đều là giám sát, ngày thường cao cao tại thượng ở nhà họ Phùng, chưa bao giờ phải chịu nỗi sỉ nhục như thế này. Những người còn sót lại thì tiếp tục hét lên xông tới.  

Đúng lúc này, người mặc đồ đen kia lập tức rút ra một món đồ từ hông mình. Đinh Dũng vẫn luôn chú ý người này nên lúc này khi thấy đối phương rút ra thứ gì  đó thì anh lập tức né người sang bên.  

Advertisement

Mặc dù nhìn không rõ thứ gì nhưng dưới ánh sáng lập loè kia vẫn loé lên hình ảnh bóng láng của kim loại. Đinh Dũng nghĩ ngay đến một khẩu súng.   

“Chết đi”, người mặc đồ đen hắng giọng lạnh lùng chĩa khẩu súng về phía Đinh Dũng.  

Một luồng sát khí thoát ra khỏi khẩu súng. Đinh Dũng nheo mắt, cơ thể anh di chuyển nhanh hơn vài phần. Hiện giờ anh không thể nào ngó lơ vũ khí nóng được, nhưng chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì việc né tránh đạn vẫn không phải là vấn đề.  

Pằng! Một tiếng súng vang lên, người đàn ông mặc đồ đen cho tay vào cò súng. Chỉ thấy một đường lửa loé lên, viên đạn lao vút ra, phóng về phía Đinh Dũng như lưỡi hái tử thần.  

Advertisement

Đinh Dũng nheo mắt. Sức mạnh linh hồn lập tức bao trùm lấy cơ thể anh, phát hiện ra viên đạn đang bay đến với tốc độ cực nhanh, anh nhếch miệng mỉa mai. Đầu tiên là né người sang bên né viên đạn, ngay sau đó, trong lòng bàn tay Đinh Dũng tản ra luồng ánh sáng, anh bắt ngay lấy đầu viên đạn.  

Lực tấn công cực mạnh lan vào lòng bàn tay. Vì có linh lực bảo vệ cơ thể nên dù tốc độ đạn rất nhanh nhưng vẫn không thể khiến Đinh Dũng bị thương.  

Sau khi nắm chặt được viên đạn, Đinh Dũng quay đầu nhìn người đàn ông mặc đồ đen, cười lạnh lùng: “Giờ tới lượt tôi rồi”.  

Dứt lời, Đinh Dũng hoá thành một tàn ảnh, lao về phía người đàn ông mặc đồ đen kia. Dựa vào những người xung quanh người này thì chẳng thể nào ngăn cản được bước chân Đinh Dũng.  

“Ngăn hắn lại”, người đàn ông mặc đồ đen biến sắc, vừa nói vừa giơ tay đặt vào cò súng.  

Tốc độ của Đinh Dũng rất nhanh, trong bóng tối, anh không khác gì bóng ma di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện. Bóng tối cũng rất có lợi cho việc ẩn náu của Đinh Dũng. Anh cứ rời khỏi chỗ có ánh sáng là cả cơ thể có thể náu mình trong bóng tối một cách an toàn, bọn họ căn bản không thể phân biệt bóng người của Đinh Dũng rốt cục ở đâu.  

Pằng pằng pằng….  

Người đàn ông mặc đồ đen bắn liên tiếp ba phát súng, thế nhưng người này còn chưa kịp thở phào thì một bóng người đã xuất hiện ngay trước mặt bóp cổ hắn ta.  

“Hỗn xược”, người đàn ông mặc đồ đen gằn giọng, lập tức chặn tay Đinh Dũng lại.  

Cả hai người đấu tay với nhau trong bóng đêm, bóng người không ngừng di chuyển giao đấu, chẳng mấy chốc mà trên mặt người đàn ông mặc đồ đen đã để lộ ra vẻ ngỡ ngàng. Cuộc quyết đấu với cường độ cao khiến hắn phải thở mất sức nhưng Đinh Dũng lại hết sức thảnh thơi, chẳng hề tỏ ra hoang mang.  

Phản ứng của hai người hoàn toàn trái ngược nhưng người đàn ông mặc đồ đen kia không muốn chịu thua, vẫn dốc sức đấu lại đòn tấn công của Đinh Dũng. Lúc này trong lòng hắn ta vô cùng hối hận, thậm chí còn cảm thấy muốn giế t chết hai tên đã dẫn Đinh Dũng vào đây.  

Đúng là một đám ngu xuẩn. Người nào cũng đưa vào trong Hình Đường. Một cao thủ thế này đến nhà họ Phùng mà còn không tiếp đãi tử tế, ngược lại còn dẫn người ta vào đây.  

“Mau đi mời lão gia chủ”, người đàn ông mặc đồ đen nói với những người còn lại.  

Thế nhưng hắn ta vốn đã khó đấu lại những thế đòn tấn công của Đinh Dũng, lúc này lại lên tiếng nói một câu khiến bản thân bị phân tâm và bị Đinh Dũng nhân cơ hội đó xông lên bóp lấy cổ hắn.  

“Đừng có cử động, nếu không tôi bóp gãy cổ”, Đinh Dũng hắng giọng, ghé sát lại nhìn và không khỏi ngỡ ngàng.  

Vốn dĩ anh còn tưởng người này muốn hại mình, mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng vừa đến nhà họ Phùng đã bị giải tới Hình Đường, rõ ràng đối phương không có ý tốt, thế nhưng hiện giờ xem ra tên này không phải lão già đó.  

“Đừng, đừng giết tôi”, người mặc đồ đen trông rất trẻ, chừng ba mươi tuổi, vốn dĩ khuôn mặt đầy lạnh lùng tôi độc thì lúc này chỉ còn lại sự sợ hãi.  

Từ sau khi hắn ta theo võ đạo, đến hai cao thủ trong gia tộc cũng không thể làm gì hắn. Trong thành Phổ Lôi Nhĩ này, hắn ta cũng được người khác tôn trọng, đâu ai dám tuỳ tiện đụng tới. Thế nhưng không ngờ ngay trong Hình Đường nhà mình mà lại gặp một cao thủ k hủng bố thế này.  

Đúng lúc này, mấy người phía Lão Gia Chủ vội vàng đi tới. Ngay ở bên ngoài Hình Đường đã nghe thấy tiếng súng bên trong vọng ra. Lão Gia Chủ mặt mày đột nhiên biến sắc, cau mày, tức tối hét lên: “Tiểu tử, cậu dám làm hỏng kế hoạch của tôi thì tôi không cho cậu yên thân đâu”.  

Rõ ràng Lão Gia Chủ nghe thấy tiếng súng còn tưởng là chủ nhân của Hình Đường nổ súng đả thương Đinh Dũng.  

Nghĩ tới đây, Lão Gia Chủ đạp bật cánh cửa của Hình Đường, vừa hay gặp được giám sát áo đen chuẩn bị chạy đi báo tin. Đối phương thấy Lão Gia Chủ thì mừng quýnh, vội chắp tay quỳ dưới đất, nói: “Ông cố, ông mau vào xem đi ạ, có người gây rối trong Hình Đường của chúng ta”.  

“Đi theo tôi vào trong”, Lão Gia Chủ hít sâu một hơi, trong lòng đã có những dự đoán về chuyện tồi tệ nhất.  

Người quản lý Hình Đường này là một hậu bối của ông ta, võ đạo rất giỏi, tuổi trẻ nhưng đã ngang tầm với ông ta, là hy vọng của nhà họ Phùng. Kể cả trước đó ông ta đánh giá cao Đinh Dũng nhưng không cho rằng Đinh Dũng có thể làm gì hơn được trong Hình Đường.  

“Ra tay nương tình”, vừa vào Hình Đường đã thấy phía trước có hai người đang đứng đó.  

Một người đứng quay lưng về phía ông ta, đang bóp cổ người còn lại, Lão Gia Chủ vội hét lên: “Tiểu Lục, còn không mau dừng tay”.  

Nghe vậy, tên tiểu Lục bị Đinh Dũng bóp cổ cho không cựa được còn Đinh Dũng quay đầu lại nhìn Lão Gia Chủ kia mà điềm tĩnh nói: “Đây là cách tiếp khách của nhà họ Phùng các ông à?”  

Trong lời nói của Đinh Dũng đằng đằng sát khí. Lão Gia Chủ nghe xong thì mặt mày biến sắc. Ông ta vội nhìn Đinh Dũng, khi nhìn rõ mặt Đinh Dũng, ông ta suýt chút nữa thì ngã phịch ra đất, chỉ vào Đinh Dũng, mà nói với giọng kinh ngạc: “Cậu, cậu, tiểu Lục không phải là đối thủ của cậu ư?”  

“Ừm, một Võ Đạo Đại Sư mà thôi, khó lắm sao?”, Đinh Dũng nhếch miệng mỉa mai.  

Trước đó anh không thể hiện thì đám người này không coi anh ra gì, thậm chí còn có khả năng tiếp tục ra tay với anh. Thay vì như vậy thì chi bằng cứ thể hiện thực lực, bớt đi rắc rối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK