“Tôi…”, Lưu công tử sững người.
Đinh Dũng nghe vậy thì nhướng mày, khoanh tay trước ngực, lãnh đạm nói: “Vậy cậu nói xem cách chơi thế nào?”
“Vậy thì tôi và anh cùng ra giá, xem ai ra giá cao hơn”, đột nhiên Lưu công tử cười giảo hoạt nhướng mày nhìn Đinh Dũng tỏ vẻ đắc ý.
Theo cậu ta thấy cho dù Đinh Dũng có ít tiền nhưng cậu ta là Nhị công tử của nhà họ Lưu, nhà họ Lưu dù gì cũng là gia tộc có số má ở thành Phổ Lôi Nhĩ, tên này có thể so với mình sao?
Lưu công tử càng nghĩ càng thấy lần này Đinh Dũng thua chắc rồi, thế nên không đợi Đinh Dũng lên tiếng, cậu ta lại nói: “Nếu như anh có thể thắng tôi thì sau này khi gặp mặt, tôi không những gọi anh một tiếng bằng ông mà tôi còn cam tâm tình nguyện làm đàn em của anh, sau này anh bảo gì tôi làm ấy”.
Advertisement
“Thế nào? Chơi không?”, lưu công tử hất cằm.
Cảnh này trong mắt khách quan xung quanh không khỏi khiến người ta cảm thấy cạn lời. Cách khích tướng này của Lưu công tử quá thấp kém. Xem ra trò hay này không thành rồi.
“Chơi chứ, sao không chơi?”, thế nhưng nào ngờ Đinh Dũng lại đồng ý.
Anh nhìn Lưu công tử, cười rồi chắp tay ra sau nói: “Nhận được đàn em thì sao không chơi?”
Advertisement
“Hừ, tôi cảnh cáo anh, nếu anh thua thì lập tức quỳ xuống lạy tôi ba lạy, sau đó cút ra khỏi đây cho tôi”, Lưu công tử mặt mày tối sầm cả lại, chỉ ra ngoài nghiến răng nói: “Nhớ, cút ra ngoài”.
“Phục vụ, chai rượu này tôi trả một nghìn tệ, lên rượu”, Đinh Dũng không để ý đến Lưu công tử, cứ thế nhìn sang nhân viên phục vụ: “Không mang tiền mặt, lát nữa tôi chuyển tiền cho các cậu”.
“Một nghìn tệ?” mặt Lưu công tử biến sắc. Mặc dù một nghìn tệ đối với cậu ta mà nói không là gì cả nhưng gần đây bố và anh trai cậu ta đều đang cắt giảm chi tiêu sinh hoạt của cậu ta nên một nghìn tệ này không là gì cả.
Đinh Dũng thấy bộ dạng đó của Lưu công tử thì trong lòng vẫn điềm nhiên như thường. Tên này không thể có tiền được, thế là anh cố ý khích tướng: “Thế nào? Một nghìn tệ mà đã sợ rồi sao? Xem ra nhà họ Lưu cũng không phải gia tộc có tiền nhỉ?”
“Khốn khiếp, tôi ra một nghìn rưỡi”, Lưu công tử nghe vậy thì nghiến răng nạt lại: “Cho dù ra bao nhiêu tiền thì tôi cũng ra cao giá hơn anh. Tôi xem anh đấu thế nào?”
“Lưu công tử mắc bẫy rồi, lần này e rằng gay cấn đây”.
“Chưa chắc, nhà họ Lưu nhiều tiền lắm của, cho dù có bỏ ra bằng ấy tiền thì e rằng cũng không là gì đâu”.
Khách khứa trong quán đâu còn tâm trạng ăn uống, tất cả đều nhìn về bên này đoán xem hai người này rốt cục ai thắng ai thua.
Đương nhiên về cơ bản thì chín mươi chín phần trăm người ở đây đều đánh giá Lưu công tử cao hơn vì dù sao nhà họ Lưu cũng là gia tộc hạng hai. Gia tộc hạng hai ở thành Phổ Lôi Nhĩ cũng có thể coi là một sự tồn tại đỉnh cao rồi.
“Cậu chắc chắn ra giá cao hơn tôi?”, Đinh Dũng đã đoán định được tên này chẳng có lấy mấy đồng. Anh quyết định cho Lưu công tử sáng mắt.
“Đương nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Lưu công tử lập tức gật đầu.
“Tiểu tử, đừng có lấy trứng chọi đá. Lưu Nhị công tử không phải là người mà cậu có thể đụng tới đâu, mau xin lỗi đi”, ở phía cách đó không xa một người đàn ông gại gại mũi nhìn Đinh Dũng khuyên giải.
Nghe có người nói vậy, những người khác cũng thêm lời: “Đúng vậy, vì sĩ diện mà tiêu hết số tiền tích góp thì không đáng”.
Đinh Dũng chỉ cười chứ không hề do dự thêm, cứ thế rút điện thoại trong túi ra, nói: “Tôi ra giá mười nghìn tệ. Nếu cậu chắc chắn có thể hơn giá tôi thì chai rượu này thuộc về cậu, tôi thua”.
“Mười nghìn tệ? Tiểu tử, cậu điên rồi à?”, nghe Đinh Dũng ra giá mười nghìn tệ, người đàn ông trung tuổi vừa khuyên giải anh suýt nữa thì nhảy dựng cả lên.
Mười nghìn tệ là khái niệm gì? Đó là thu nhập của hơn nửa đời người rồi, Đinh Dũng có thể bỏ ra số tiền đó mua một chai rượu, đúng là xa xỉ.
“Anh, anh có thể trả được mười nghìn tệ sao?”, Lưu công tử tái mét mặt nhưng rất nhanh đã quay về trạng thái bình thường, cười lạnh lùng: “Tôi thấy anh đang nói bừa phải không hả? Nếu anh mà bỏ ra được mười nghìn tệ thì coi như tôi thua. Anh trả tiền đi”.
Lưu công tử rõ ràng thể hiện thái độ chơi với Đinh Dũng đến cùng. Mười nghìn tệ cho dù là cậu ta thì cũng khó mà lấy ra được, vả lại trong chốc lát dùng đến nhiều tiền như vậy, bố và anh trai cậu ta nhất định sẽ không để cậu ta yên. Nghĩ vậy, Lưu nhị công tử hắng giọng. Đinh Dũng trông chẳng khác gì tên nhà quê mà có thể bỏ ra được số tiền đó sao?
“Xem ra Lưu công tử nhận thua rồi?”, Đinh Dũng mỉa mai, rút điện thoại và thẻ ngân hàng từ trong túi ra, nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Chuyển khoản hay là quẹt thẻ, cậu chọn đi”.
“Anh, anh…”, cậu nhân viên kia tái mặt. Lẽ nào tên này có thể trả mười nghìn tệ sao?
Lưu công tử nghe vậy thì cũng biến sắc. Cậu ta cau mày nhìn Đinh Dũng, trong ánh mắt không khỏi vẻ hoài nghi. Mười nghìn tệ mặc dù Lưu Khánh Vũ như cậu ta có thể lấy ra được nhưng không phải nói tiêu là tiêu được.
“Có thể quẹt thẻ không?”. Thấy nhân viên phục vụ không nói gì, Đinh Dũng quay đầu nhìn cậu ta.
“Được, được chứ…”, cậu nhân viên phục vụ lắp bắp.
Trong lòng cậu ta không khỏi hối hận. Cậu ta thấy bộ dạng đó của Đinh Dũng rõ ràng là chắc chắn nên mới dám làm vậy. Có thể vung ra cả mười nghìn tệ, chí ít cũng là thiếu gia nào đó trong gia tộc hạng nhất chứ không phải là người mà nhân viên phục vụ như cậu ta đụng tới được.
“Vậy thì quẹt đi”, Đinh Dũng đưa thẻ ngân hàng cho cậu ta sau đó nhìn sang Lưu công tử nhếch miệng mỉa mai.
Thế nhưng bộ dạng đó của Đinh Dũng lại khiến Lưu Khánh Vũ tối sầm mặt. Nếu Đinh Dũng chủ động lên tiếng thì còn tốt vì cậu ta còn có thể giảo biện vài câu hoặc nói việc này sang một hướng khác. Có điều bây giờ Đinh Dũng lại chẳng nói gì mà cứ nhìn chằm chằm cậu ta. Thực sự khiến cậu ta như ngồi trên đống lửa, bất an thấp thỏm.
“Không biết cậu là công tử của gia tộc nào?”, đúng lúc này, một ông già tóc bạc ngồi ở góc nhìn Đinh Dũng cười hỏi: “Các công tử thiếu gia trong mười gia tộc hạng lớn ở đây về cơ bản tôi đều đã từng gặp, xem ra có vài gia tộc giấu người kỹ quá”.
Nói tới đây, trong mắt ông ta tỏ vẻ hoang mang còn Đinh Dũng nghe xong thì chỉ nheo mắt, chỉ cười chứ không lên tiếng mà nhìn sang Lưu Khánh Vũ.
Cảm nhận được ánh mắt của Đinh Dũng, Lưu Khánh Vũ vừa định nói gì đó thì đột nhiên ông già kia lại bật cười: “Lưu nhị công tử, câu nói vừa rồi của cậu tôi nghe thấy rồi, làm người nếu như dám cược thì thua phải nhận rồi”.
“Tôi…anh có bị điên không hả? Bỏ ra mười nghìn tệ mua một chai rượu?”, Lưu Khánh Vũ mặt mày đỏ bừng lên.