Trong năm nhánh của nhà họ Hàn thì chỉ có nhánh của nhà Hàn Thành Sơn không được coi trọng, cũng bị bốn nhánh khác coi như trò hề.
Do vậy mà khi nhà Hàn Phương Nhiên đi vào phòng họp, Hàn Thành Quý không kiềm chế nổi.
“Thật sự xin lỗi mọi người.
Thực ra là vì… trên được gặp chút chuyện.
Ông à, cháu xin lỗi.” Hàn Phương Nhiên đang định giải thích nhưng lúc lời nói đến miệng thì trông thấy ông nội đang ngồi uy nghiêm, mặt mày nghiêm túc, cô lại nuốt luôn lời nói vào trong rồi cúi đầu.
“Hừ, một câu xin lỗi là xong à?” Đột nhiên, Hàn Thành Văn vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng.
Trông ông ta nho nhã như vậy, không ai ngờ vừa lên tiếng đã nói luôn một câu rõ sỗ sàng: “Lãng phí bao nhiêu thời gian của tất cả mọi người.”
“Em Tư nói phải.” Hàn Thành Phú bật cười.
Hàn Thành Quý trông thấy cả nhà Hàn Thành Sơn đứng run rẩy khép nép ở cửa thì lên tiếng châm chọc: “Thời gian chính là sinh mạng, lãng phí thời gian chính là tự sát một cách từ từ.
Lẽ nào anh Hai lại muốn dồn chúng em vào chỗ chết?”
“Chú!”, Hàn Thành Sơn ấm ức khó chịu, nhưng vừa trợn mắt lên nhìn Hàn Thành Quý, ông ta liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của bố mình nên vội cúi đầu.
“Chú đừng có ngậm máu phun người.” Lâm Hồng Ngạn bình thường dù có hay diễu võ dương oai nhưng tới một nơi thế này, bà ta cũng biết sợ: “Không phải chỉ là tới muộn một chút thôi sao, sao có thể liên quan đến việc tự sát được chứ?”
“Ông ơi, cháu…”, Hàn Phương Nhiên bặm chặt môi, nghe những lời nói như có thêm dao kiếm của các bác các chú mình mà không khỏi đau lòng và ấm ức.
Đúng lúc cô định lên tiếng nói thì bị ông lão Hàn nội xua tay ngắt lời.
Ông lão từ đầu tới cuối không nói lời nào, đột nhiên quay đầu nhìn Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn với ánh mắt nghiêm khắc khiến cả hai người họ sợ hãi lắp bắp, đâu còn dám nói thêm nửa lời.
Sau đó ánh mắt của ông khi nhìn về Hàn Phương Nhiên – nhìn cô cháu gái của mình đột nhiên dịu hẳn lại và còn nở nụ cười.
Thế nhưng những việc này, Hàn Tông Khôn lại không tiết lộ với những người khác cho nên những năm gần đây, mấy đứa con của ông ta vẫn phê phán ông ta, cho rằng Hàn Tông Khôn bất công.
“Lần này, sau khi trải qua nhiều lần cân nhắc của chủ tịch hội đồng quản trị, cuối cùng cũng quyết định cho công ty Tú Thuỷ của Hàn Phương Nhiên sát nhập vào tập toàn Hàn Thị.
Đồng thời, là công ty con của tập đoàn Hàn Thị và cũng là hạng mục có tiềm năng nhất hiện tại.
Tập đoàn sẽ dốc sức hỗ trợ.” Hàn Thành Võ nhìn Hàn Phương Nhiên rồi nhếc miệng cười, sau đó tiếp tục nói: “Việc hợp tác với bất động sản Đỉnh Kim vô cùng quan trọng, hy vọng tất cả mọi người đều dốc hết tâm hết sức, đừng để hạng mục xảy ra sai sót.”
Nghe vậy, Hàn Phương Nhiên chột dạ, đến thở thôi cũng thấy gấp gáp hơn.
Nếu như nhận được sự hỗ trợ của tập đoàn, vậy thì Tú Thuỷ nhất định có thể dựa vào việc hợp tác với bất động sản Đỉnh Kim lần này mà như cá vượt vũ môn, trở thành doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố Kim Châu.
…….
Đinh Dũng xử lý mọi việc xong xuôi thì lái xe đi sửa, sau đó anh đạp xe về trung tâm thành phố Kim Châu.
“Thiên Hương Các.
Cái tên hay.” Từ xa, Đinh Dũng đã trông thấy một căn nhà có phong cách cổ xưa.
Trông ba chữ viết hoa như rồng bay phượng múa, anh không khỏi trầm trồ tán thưởng.
“Xin hỏi quý khách đã đặt trước chưa ạ?” Đinh Dũng còn chưa vào cửa đã có một nhân viên phục vụ tiến lên hỏi..
Danh Sách Chương: