“Vô hình vô chất, người thường không thể cảm nhận được”, thấy mặt mày Thiết Vô Cực tỏ vẻ nghiêm trọng, thế nhưng không ra vẻ khác thường, Đinh Dũng cau mày.
“Có thể cho tôi xem một chú không?”, nghĩ một hồi, Đinh Dũng mới hỏi.
Thiết Vô Cực tỏ vẻ căng thẳng, nghe vậy thì vội lên tiếng: “Trước kia gia chủ chúng tôi khổ luyện nhiều năm không thành, cũng không biết cậu Đinh có thể nhận ra được gì không”.
Advertisement
Nhận lấy tài liệu màu đen, Đinh Dũng đột nhiên giật mình. Anh lập tức nhận ra chất liệu của nó và chợt thấy lạnh người.
“Sao có thể, da của hung thú Cùng Kỳ thời Thượng Cổ hiếm vô cùng, ai có thể lột được da của Cùng Kỳ?”, Đinh Dũng tò mò, từ từ mở tài liệu ra xem.
Trên tài liệu này viết đầy những văn tự kì bí, thế nhưng trong mắt Đinh Dũng, nó lại khiến anh không khỏi ngỡ ngàng. Những văn tự này có lẽ người khác không thể hiểu nhưng Đinh Dũng chỉ cần nhìn là hiểu luôn được vì những văn tự này được viết từ thời Thượng Cổ.
“Thanh Nguyệt Tiên Tử”, Đinh Dũng càng đọc càng ngỡ ngàng. Tấm cuộn cổ này lại do Thanh Nguyệt Tiên Tử để lại, ghi chép về cuộc đời cũng như cõi đi về của Thanh Nguyệt Tiên Tử. Phần cuối cùng còn nhắc tới hai chữ tàng thư.
Advertisement
Đinh Dũng nhìn hoang hoải, trong đầu anh hiện lên hình ảnh một người cao cao tại thượng, xuất hiện trong chiếc áo xanh với váy dài. Thực lực của nữ nhân đó có thể bình thường nhưng danh tiếng lại lẫy lừng, không chỉ vì nữ nhân này dung hoà với bầu trời trăng sáng kia mà còn vì truyền thuyết về mối tình của người này với Thiên Đế.
Thiên Đế là nhân vật thế nào, đó là một người ngang bằng với Nữ Oa, kể cả là Đinh Dũng cũng chỉ có thể ngước nhìn.
Lúc này, thấy phần ghi chép của Thanh Nguyệt Tiên Tử để lại, trong lòng Đinh Dũng vẫn ngạc nhiên mãi không thôi. Anh cuộn nó lại, hai từ tàng thư ở cuối cùng của bản ghi chép khiến Đinh Dũng không khỏi hiếu kỳ.
Thứ có thể khiến Thanh Nguyệt Tiên Tử gọi với cái tên tàng thư thì có lẽ là bảo vật kinh thiên động địa. Nghĩ vậy, Đinh Dũng lại tỏ vẻ kiên định hơn. Không biết thì thôi, nhưng đã biết rồi thì không thể không đi tìm tòi xem xét.
“Thế nào? Cậu Đinh có thể nhìn ra được gì đó khác thường sao?”, thấy vẻ kiên định của Đinh Dũng, Thiết Vô Cực lên tiếng hỏi.
Trên thực tế, ông ta đã nhận ra Đinh Dũng có sự thay đổi, rất có khả năng giống như gia chủ của ông ta. Vì Thiết Vô Cực vẫn còn nhớ vẻ mặt của gia chủ khi thấy bản ghi chép này. Mặc dù không thay đổi cảm xúc mãnh liệt như Đinh Dũng nhưng tỏ vẻ vui mừng khôn tả.
“Bản ghi chép này quả khiến tôi bất ngờ”, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế mọi suy nghĩ trong lòng, nhìn Thiết Vô Cực cười nói: “Vậy tôi mượn nó về đọc nhé, nếu có thể ngộ ra được điều gì thì cảm ơn ông vô cùng”.
“Ha ha ha, đã vậy thì bản ghi chép này tôi tặng cậu Đinh”, thấy Đinh Dũng nói vậy, Thiết Vô Cực lập tức đồng ý.
Vả lại ông ta cũng không có gì mà phải tiếc nuối, mặc dù bản ghi chép này được gia chủ coi là bảo vật nhưng sau này ông ta nghiên cứu một thời gian, thậm chí đến cả đại trưởng lão cũng đã từng nghiên cứu nhưng vẫn không giác ngộ được gì. Đại trưởng lão còn chết thảm ở Thanh Thành Sơn hai ngày trước.
“Vậy việc đỉnh Lạc Hà…”, nói tới đây, Thiết Vô Cực lại nhìn sang Đinh Dũng.
Nghe vậy, Đinh Dũng đương nhiên biết Thiết Vô Cực có ý gì. Anh gật đầu nói: “Đã vì gia chủ nhà họ Thiết thì tôi đương nhiên không thể chối từ, tôi sẽ đi một chuyến”.
“Có điều, trước khi tới đỉnh Lạc Hà, tôi vẫn muốn chuẩn bị một chút, không thể cứ thế mù quáng đi vào được”, nghĩ một hồi, Đinh Dũng lại nói thêm.
“Ha ha ha, đương nhiên rồi, tôi cũng sẽ chuẩn bị, tôi liên hệ với những người khác, tới lúc đó định được ngày rồi thì tôi báo với cậu”, Thiết Vô Cực nhìn Đinh Dũng gật đầu, trong lòng thầm thở phào.
Ông ta sợ Đinh Dũng không đồng ý đi cùng. Cho dù nói thế nào thì Đinh Dũng có thể dễ dàng đánh bại Tần Văn Minh thì thực lực không thể dưới cảnh giới Bán Bộ Đại Sư được, là sự trợ giúp đắc lực, vả lại, sau khi biết chú của Tần Văn Minh cũng ở Kim Châu, Thiết Vô Cực lại có suy nghĩ khác. Mọi âm mưu trước đó ông ta ấp ủ đã lâu, đã đến lúc thực hiện rồi.
“Đã vậy thì tới lúc đó báo với tôi”, Đinh Dũng gật đầu, không cùng Thiết Vô Cực uống rượu nữa, chỉ muốn quay về nghiên cứu bản ghi chép bằng da thú này.
Thiết Vô Cực cũng không giữ khách. Ông ta lập tức gật đầu, dẫn Đinh Dũng ra khỏi từ đường, đi tới cửa trang viên.
Thấy Đinh Dũng là người khó có thể xử lý nhất mà cũng đã đồng ý, chỉ cần ông ta tận dụng việc liên minh ở thành phố Kim Châu cho tốt thì về lợi ích có thể nhượng bộ vài phần là có thể nhận được sự trợ giúp của vài bên.
“Cậu Đinh đi cẩn thận nhé”, Thiết Vô Cực bật cười.
Đinh Dũng nghe xong thì khoát tay, không quay đầu lại, cứ thế rời đi. Trên đường về biệt thự, Đinh Dũng không vào trong nhà mà tới biệt thự số Một hiệu chữ Thiên nghiên cứu.
Từ tàng thư này chắc chắn là vật phi thường, mà có thể khiến Thanh Nguyệt Tiên Tử gọi là tàng thư thì chắc chắn là vật quý rồi. Hiện giờ Thanh Nguyệt Tiên Tử đã thăng thiên, vật này đương nhiên vô chủ, về điểm này thì trong bản ghi chép, Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng đã nhắc tới.
Quay về biệt thự số một chữ Thiên, Đinh Dũng ngồi khoanh chân bên bể nước, lấy bản ghi chép bằng da thú ra, cố gắng chuyên tâm lĩnh hội, vả lại mỗi lần thấy những văn tự cổ này, trong lòng anh vẫn không khỏi xúc động. Những kí ức bình thường không nhắc đến cứ thế hiện về.
Nếu như là bình thường thì anh tuyệt đối sẽ không nghĩ tới một người như Thanh Nguyệt Tiên Tử làm gì vì nữ nhân này trong ấn tượng của anh cũng chẳng hề sâu đậm, chỉ là trước đây anh từng gặp một lần, nhưng thấy bản ghi chép này, những kí ức xưa cũ cứ thế hiện về trong đầu anh.
Một đêm mất ngủ, Đinh Dũng ngồi khoanh chân bên bể nước linh cả đêm, tới khi trời sáng, anh mới cất bản ghi chép kia đi, vẻ nghiêm túc càng hiện rõ trong đôi mắt.
“Thực hư có liên quan tới thánh chiến, có lẽ là vật diệt thế giới”, đây là điều mà Đinh Dũng nhận ra sau một đêm, điều đó khiến anh không khỏi kinh ngạc.