Mục lục
Chàng Rể Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu nói linh tinh cái gì thế hả? Chỉ dựa vào một mình cậu mà đòi xử lý chúng tôi?”, hai tên bảo vệ hắng giọng, nhìn chằm chằm Đinh Dũng: “Không đi phải không? Đánh cho hắn phải đi”.  

Hai tên bảo vệ có vẻ như không hề quen Đinh Dũng, lúc này thấy anh ăn mặc bình thường thì đương nhiên tỏ vẻ coi thường.  

Nghe vậy, Đinh Dũng lạnh mặt lại, nhanh chóng di chuyển và thoắt ẩn, chỉ để lại tàn ảnh ở vị trí ban đầu, sau đó bóng người anh biến mất trước mặt hai tên kia.  

Đinh Dũng không ra tay với hai tên này mà cứ thế đi vào văn phòng Hàn Tông Khôn, không gõ cửa.  

Hàn Tông Khôn đang tựa vào ghế làm việc. Nghe tiếng động liền mở mắt, sau khi thấy Đinh Dũng đang hùng hổ đi vào, ông ta cau mày nạt: “Đinh Dũng, ai cho cháu vào đây?”  

Advertisement

“Không biết gõ cửa à?”, Hàn Tông Khôn tối sầm mặt lại. Hành động của Đinh Dũng hoàn toàn không coi một chủ tịch như ông ta ra gì.  

Nghe Hàn Tông Khôn hỏi vậy, Đinh Dũng không hề cho rằng mình làm gì sai cả. Anh nhún vai bất lực, hỏi: “Bảo vệ ở đầu cầu thang là ông cử tới đó canh gác ạ?”  

“Chỉ để ngăn cháu lại sao?”, lúc nói câu này, trong ánh mắt Đinh Dũng tỏ vẻ châm chọc.  

Nếu như hai tên bảo vệ kia đúng là người của Hàn Tông Khôn cử tới thì Đinh Dũng lại càng không coi ông ta ra gì. Còn nếu hai tên bảo vệ đó không phải là người của Hàn Tông Khôn thì Đinh Dũng cũng vẫn không coi ông ta ra gì. Là một chủ tịch của cả một tập đoàn mà lại để cấp dưới giở trò sau lưng thì quả là thất bại.  

Advertisement

“Bảo vệ gì?”, nghe vậy, Hàn Tông Khôn sững người.  

Ông ta hoàn toàn không biết Đinh Dũng đang nói gì. Đầu cầu thang từ bao giờ có bảo vệ? Lúc ông ta tới đây không hề thấy mấy người này.  

“Ông ra xem xem”, Đinh Dũng đẩy cửa văn phòng đi ra hành lang bên ngoài.  

Nghe vậy, Hàn Tông Khôn đi ra ngoài với vẻ mặt đầy thắc mắc, ông ta cùng Đinh Dũng tới đầu cầu thang. Vừa ra khỏi cửa đã thấy hai tên bảo vệ kia. Hàn Tông Khôn thay đổi sắc mặt, nạt: “Hai cậu làm gì thế hả? Không đi tuần tra mà lên đây làm gì?”  

“Chủ, chủ tịch”, thấy Hàn Tông Khôn, hai tên bảo vệ kia mặt tối sầm cả lại.  

Khi thấy Đinh Dũng, mắt bọn họ như rơi ra khỏi tròng. Rõ ràng vừa rồi Đinh Dũng bị bọn họ đuổi đi rồi, sao giờ có thể vào đây?  

“Tôi hỏi các cậu, các cậu ở đây làm gì?”, Hàn Tông Khôn tối sầm mặt, lạnh giọng lại.  

Cho dù thế nào thì Hàn Tông Khôn cũng không ngờ có người dám ăn tim hùm gan báo sai bảo vệ tới canh gác ở đầu cầu thang trên tầng này để chặn người lại. Nếu như chặn khách quan trọng của ông ta thì chẳng khác gì huỷ hoại cả tập đoàn.  

“Tôi, chúng tôi, là Hàn Hàn thiếu gia sai chúng tôi tới đây canh gác…”, nói tới đây, tên còn lại lập tức bụm miệng, nạt: “Đừng nói bừa, nếu không thiếu gia sẽ không tha cho chúng ta đâu”.  

“Khốn nạn. Cút ngay cho tôi”, nghe ra ý của Hàn Hàn, Hàn Tông Khôn tối sầm mặt lại.  

Vốn dĩ ông ta còn đau đầu vì việc của Hàn Hàn, không ngờ Hàn Hàn lại sai hai người tới giám sát ông ta. Đúng là làm phản thật rồi. Hàn Tông Khôn tối sầm mặt, quay về văn phòng nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt khó chịu: “Cháu tới đây làm gì?”  

“Cháu muốn hỏi việc của hai ngày trước điều tra thế nào rồi”, Đinh Dũng hỏi rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: “Trước đó cháu từng nói cho mọi người ba ngày, hôm nay cháu đưa Hàn Phương Nhiên tới là vì việc này”.  

“Cháu nói Phương Nhiên tới?”, Hàn Tông Khôn thay đổi sắc mặt, nhìn Đinh Dũng hỏi.  

“Việc đó ông điều tra xong chưa?”, thấy Hàn Tông Khôn mở lời, Đinh Dũng hỏi lại như thật như đùa.  

Mặt Hàn Tông Khôn tối sầm lại, thấy Đinh Dũng vẫn không hề đổi chủ đề, ông ta thở dài bất lực, nói: “Ông điều tra ra rồi, quả thực là Hàn Hàn rút ruột công trình. Cháu yên tâm, ông sẽ xử lý nghiêm túc, cho Phương Nhiên câu trả lời”.  

Nghe Hàn Tông Khôn nói vậy, Đinh Dũng lắc đầu lên tiếng: “Không phải ông cho Phương Nhiên câu trả lời mà là cho công ty một câu trả lời. Ông có biết một khi công trình xảy ra vấn đề thì sẽ liên luỵ đến toàn bộ nhân viên công ty, lẽ nào ông thấy không nên cho cả công ty một câu trả lời sao?”  

“Đã điều tra rõ ràng rồi thì mời chủ tịch gọi Hàn Hàn tới, tuyên bố xử lý trước mặt tất cả mọi người, cháu cũng muốn xem ông xử lý anh ta thế nào”, không cho Hàn Tông Khôn cơ hội lên tiếng, Đinh Dũng cứ thế nói chặn họng.  

Thấy Đinh Dũng với bộ dạng dứt khoát đó, Hàn Tông Khôn nghiêm mặt lại. Vốn dĩ ông ta định ém chuyện này đi, đợi về sẽ phê bình riêng Hàn Hàn, ai ngờ Đinh Dũng lại không bỏ qua chuyện này như vậy.  

Nếu như ông ta vẫn bảo vệ Hàn Hàn, không xử lý thì e rằng tới lúc việc này bị đồn ra ngoài sẽ để lại hậu hoạ. Nghĩ tới đây, Hàn Tông Khôn hắng giọng nhìn Đinh Dũng: “Giờ ông chưa có thời gian, cháu cứ xuống dưới trước, lát nữa ông tự có quyết định”.  

“Chủ tịch, xem ra ông vẫn muốn bao che cho anh ta rồi”, Đinh Dũng đứng dậy khỏi ghế, nhìn Hàn Tông Khôn mà chất vấn.  

Nghe vậy, Hàn Tông Khôn cũng đứng dậy, nạt nộ: “Khốn khiếp, cháu đang nói gì thế hả? Đinh Dũng, cháu đừng quên, cháu không có chức vị gì trong tập đoàn hết. Cháu không có quyền điều tra nhân viên công ty”.  

“Ông bao che cho anh ta đương nhiên không vấn đề gì vì ông là chủ tịch. Ông nói anh ta không có tội thì ai dám xử lý anh ta?”, Đinh Dũng mặt lạnh tanh, đột nhiên bật cười ngạo nghễ.  

Hàn Tông Khôn hắng giọng chắp tay ra sau nhìn Đinh Dũng: “Cháu còn biết ông là chủ tịch à? Giờ ông lệnh cho cháu lập tức đi ra, sau này không được nhắc tới việc này nữa, ông đương nhiên sẽ xử lý nó, không cần cháu phải khua chân múa tay”.  

“Vâng, được thôi ạ”, Đinh Dũng sớm đã đoán ra kết cục này, lúc này anh cũng không nhiều lời nữa, cứ thế rút điện thoại ra, đứng trước mặt Hàn Tông Khôn, gọi điện vào số của ngân hàng.  

Thấy Đinh Dũng rút điện thoại ra, Hàn Tông Khôn sững người, mặt mày tối sầm.  

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối. Đinh Dũng bấm nghe, trong điện thoại vang lên giọng nói cung kính của một người đàn ông: “Là cậu Đinh phải không ạ? Xin hỏi cậu có việc gì cần tôi hỗ trợ không?”  

“Anh có nhớ trước đó tôi và chủ tịch Kim bảo lãnh khoản vay một tỉ nhân dân tệ cho tập đoàn Hàn Thị không?”, Đinh Dũng nói điềm tĩnh nhưng lại khiến Hàn Tông Khôn tái mặt.  

Có điều, Hàn Tông Khôn rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Trước tiên chưa cần bàn khoản vay một tỉ kia là do Hàn Phương Nhiên đàm phán được hay không, và lời của Đinh Dũng có tác dụng hay không, cho dù Đinh Dũng diễn vai gì đi nữa thì giờ hợp đồng cũng đã ký, ngân hàng không thể nói rút vốn là rút vốn được”.  

Ngân hàng cũng vì kiếm tiền, sao có thể vì một lời nói của Đinh Dũng mà làm trái hợp đồng được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK