Đinh Dũng nghe xong thì như được mở mang tầm mắt vậy. Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng khả năng tiến hoá để tăng thực lực bản thân, vì anh thấy khả năng từ trên trời rơi xuống sẽ không bao giờ bền. Nhưng hiện giờ nghe con rắn nói vậy, anh lại như được dội gáo nước lạnh, đầu óc chợt tỉnh táo hơn.
Lấy vật dẫn thần bí này thu hút linh lực hoá thành vật chất thần bí, dùng nó để tiến hoá cơ thể. Như vậy, có thể thực hiện hai lần tu hành chính là tiến hoá về thể xác và tu luyện linh lực.
Có điều những thứ này chỉ nằm trong suy nghĩ của Đinh Dũng, bởi Huyền Thanh Xà là Hồng Hoang Di Chủng, nó thành công không có nghĩa là những người khác đều thành công.
Đột nhiên Đinh Dũng quay sang nhìn Thổ Bồi, cau mày hỏi: “Không phải bảo mày đi cứu bọn họ sao?”
Advertisement
“Chủ tử, cái này…”, Thổ Bồi bưng mặt, nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt mà chẳng lấy nổi tự tin cất bước.
“Tao nói nó không ra tay đâu, sao? Mày không tin tao à?”, Đinh Dũng lạnh giọng nói.
Thổ Bồi tái mặt, có điều hắn vẫn chưa quên thân phận của mình. Từ giây phút giao linh hồn cho Đinh Dũng, hắn chính là nô bộc.
Advertisement
Nghĩ vậy, trong mắt Thổ Bồi rõ ánh nhìn ai oán. Hắn nghiến răng nhìn con Huyền Thanh Xà hung hãn trước mặt rồi nắm chặt tay: “Mẹ kiếp, chỉ trách ông Thổ mày đây trước kia quá sơ ý. Chết thì chết vậy”.
Sau đó, Thổ Bồi nhảy vọt qua, đáp trước mặt con Huyền Thanh Xà. Nếu hắn không nhảy thì chính là làm trái ý Đinh Dũng, còn nếu nhảy thì có lẽ con Huyền Thanh Xà này sẽ như Đinh Dũng nói, không ra tay với hắn, và hắn còn cơ hội được sống.
Mọi thứ xảy ra rất nhanh. Khi Thổ Bồi nhảy xuống, tất cả mọi người đều thót tim, còn bản thân hắn thì chỉ biết nín thở.
Lát sau, Thổ Bồi phát hiện con rắn không có ý định lại gần mình thì mới lén nhìn nó.
“Khụ, khụ…”, thấy cảnh này, Thổ Bồi lập tức đứng thẳng người, ho hắng đôi tiếng bày ra bộ dạng trấn tĩnh rồi đi về phía Thiết Vô Cực, nói: “Chủ tử nhà tôi đã nói rồi, nó không làm gì hai người đâu, hai người còn không tin, giờ tôi chứng minh rồi đấy thôi”.
Thiết Vô Cực và Thiết Linh Long nhìn thấy vậy thì thẫn thờ theo.
“Đi thôi”, có điều giờ không phải là lúc nghĩ nhiều. Thiết Vô Cực và Thiết Linh Long nhìn nhau rồi lập tức di chuyển.
Hai người cùng Thổ Bồi nhanh chóng rời khỏi hang. Con Huyền Thanh Xà không hề nhúc nhích, như thể chẳng có hứng thú gì với bọn họ vậy.
“Chúng ta đi”, Đinh Dũng nhìn con Huyền Thanh Xà, lạnh giọng nói.
“Đinh Dũng, rồi cũng có một ngày tao sẽ hoá rồng ra ngoài, tới lúc đó thế giới này sẽ đảo loạn, mày và người thân của mày sẽ phải chịu đựng cơn phẫn nộ của tao. Ha ha ha”, Huyền Thanh Xà thét lên điên cuồng.
Đinh Dũng nghe tiếng nó, mặt mày khó coi hơn hẳn. Đinh Dũng càng có thêm động lực tăng tiến thực lực. Có con đường tiến hoá mới, nhất định phải thử. Nghĩ vậy, Đinh Dũng không hề quay đầu lại, chỉ nói: “Loại sâu bọ, đừng có đắc ý, năm xưa tao có thể phong ấn mày thì giờ tao cũng có thể phong ấn mày”.
“Chỉ cần Đinh Dũng tao còn trên đời một ngày thì mày đừng mong thoát được”, dứt lời, Đinh Dũng đưa Thiết Linh Long đi khỏi.
Trấn Ma Thạch bị phá bỏ nhưng phong ấn vẫn còn đó, Đinh Dũng nhẹ lòng hơn phần nào.
Phong ấn này hàng nghìn năm nay vẫn tồn tại. Chỉ cần thực lực của Huyền Thanh Xà không tăng lên thì rất khó có thể thoát ra ngoài. Nhưng một khi Huyền Thanh Xà tiến hoá thành công thì phong ấn không thể trói buộc nó.
Thời gian của Đinh Dũng không còn nhiều, nhưng con rắn có muốn tiến hoá thành công thì cũng không thể nhanh hơn được. Rất có khả năng phải hàng trăm năm cũng không thể thành công nổi, nhưng cũng có thể ngày mai nó tìm được thời cơ thì cũng chưa chắc.
Giống như gia tộc nhà họ Bách Lí và Tần Thị, mặc dù sức mạnh không đủ nhưng nếu bọn họ nghe lời Đinh Dũng thì có muốn trở thành kẻ mạnh căn bản không thành vấn đề.
Một con Huyền Thanh Xà có lẽ Đinh Dũng còn có thể đối phó được, nhưng thế giới rộng lớn, chỉ mình tứ đại danh sơn ở Giang Bắc đã có không biết bao thứ dị thường. Năm xưa cả đám người vây bắt tấn công thì mới có thể phong ấn được Huyền Thanh Xà. Hiện giờ kẻ mạnh hiếm hoi, một khi những thứ yêu ma quỷ quyệt này ra ngoài thì nhất định sẽ gây nên cơn gió tanh mưa máu.
Rất nhanh, cả toán người đã đi ra khỏi hang. Đinh Dũng cố kiềm chế những suy nghĩ này trong lòng, định sau khi rời đi mới tới Đế Kinh, đem toàn bộ mọi thứ mình có ra.
“Chặn bọn họ lại”, đúng lúc này Bách Lí Thuần và người đàn ông mặc đồ lam xuất hiện, bọn họ trông hết sức độc đoán, nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng.
Nhưng bọn họ còn chưa phản ứng lại thì Tần Thiếu Phong và Tần Vô Danh đã đi ra, nghiến răng nói: “Các người bắt tay hại chúng tôi, đáng tội chết”.
“Chuyện gì vậy?”, Thiết Linh Long cau mày, hạ giọng nói.
Hiện giờ tình trạng của cô ta không ổn, phải nhanh chóng quay về chữa trị vết thương, lấy lại sức. Kể cả những năm nay ông ta nuốt yêu khí của con rắn kia và đã trở thành người bán Yêu Tu nhưng dù sao cơ thể ông ta cũng tồn tại bởi máu và thịt, vài năm không ăn không uống, có thể sống được đến giờ đã là kì tích rồi. Vừa rồi lại bị con Huyền Thanh Xà kia đả thương, đâu thể còn sức phản kháng.
“Lẽ nào người này chính là gia chủ mất tích nhiều năm của nhà họ Thiết, Thiết Linh Long?”, thấy Thiết Linh Long, Tần Vô Danh nheo mắt nhìn.
Thiết Linh Long lúc này rất gầy, khí tức lại bất thường. Lại thêm bọn họ đi ra từ nơi sâu nhất trong hang động nên không khỏi khiến Tần Vô Danh hoài nghi.
“Đinh Dũng, giao ra yêu đan của rắn ngũ sắc, nếu không đừng trách tôi không khách khí”, người đàn ông mặc đồ lam định ra tay.
Lần này sau khi tách khỏi nhóm của Đinh Dũng, nhóm người của ông ta gặp biết bao hiểm nguy trong hang động mới cứu được Tần Vô Danh. Hai bên nói chuyện và cho rằng nhà họ Thiết liên thủ với Đinh Dũng để lừa bọn họ cho nên mấy người phía ông ta mới đợi ở đây, đợi giết nhóm người phía Đinh Dũng.