Mục lục
Chàng Rể Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy ngục trưởng đang vồ về phía mình, Đinh Dũng không hề né tránh, mặt tỏ vẻ ngỡ ngàng.  

Không thể phủ nhận diễn xuất của Đinh Dũng rất tốt, lại thêm ngục trưởng quá kích động cũng như sự tự tin quá vì có Phản Linh Đạn nên ông ta căn bản không quan tâm tới thái độ của Đinh Dũng.  

Đinh Dũng vẫn cố tỏ ra thật hơn một chút, ép cho máu chảy ra khỏi miệng.  

Thế nhưng ngục trưởng thấy vậy thì lên tiếng mắng chửi, ông ta quay sang nhìn cấp dưới của mình với vẻ mặt xót xa, nói: “Mau đưa hắn tới phòng thực nghiệm, đừng để lãng phí thời gian”.  

“Vâng”, tên kia lập tức gật đầu, lôi Đinh Dũng dậy nhưng do dự một lát rồi lại nói: “Ngục trưởng, thực nghiệm hôm nay sắp xếp số Mười Bốn, có cần đổi ngày…”  

Advertisement

“Không được, tôi đã không thể đợi nổi rồi, cập lập tức truyền lệnh, hôm nay cho số Mười Bốn nghỉ một ngày”, không đợi cấp dưới nói xong, ngục trưởng đã khoát tay nhìn Đinh Dũng li3m miệng.  

“Các người bắt tôi rốt cục là muốn làm gì?”, Đinh Dũng ho hắng, hỏi.  

“Lắm lời thế”, tên kia biến sắc, cau mày trợn mắt với Đinh Dũng: “Dù gì mày vào đây rồi thì cũng không ra được đâu, nói cũng chẳng hề gì”.  

“Phòng thực nghiệm này là do nhà nước xây dựng, nghe nói ở các vùng trên cả nước đều có, có điều từ sau khi tao vào đây thì chưa bao giờ ra ngoài nên cũng không rõ có phải vậy không”, tên kia tự nhủ, giọng nói mang theo vẻ oán hận: “Mày bị bắt vào đây thì chắc cũng biết rõ dị nhân là thế nào, nói thật tao cũng là dị nhân, có điều là dị nhân biên chế. Còn những dị nhân không được biên chế như mày thì bị bắt vào làm thực nghiệm”.  

Advertisement

“Cụ thể là thực nghiệm gì thì tao cũng không rõ, có điều nghe nói trước đó những dị nhân bị bắt vào đây đều bị hút cạn máu dùng để nghiên cứu nguyên lí tiến hoá, có lẽ nhà nước muốn nghiên cứu dị nhân dựa vào cái gì để tiến hoá”, nói tới đây, tên kia không định nói thêm nữa, chỉ trợn mắt với Đinh Dũng.  

“Không ai chạy ra ngoài được sao?”, Đinh Dũng cười khổ, lắc đầu.  

Anh không ngờ nhà nước lại lập ra một đội thế này và lại tàn nhẫn đến mức bắt dị nhân đi nghiên cứu. Xem ra Giang Bắc đã xuất hiện dị nhân từ lâu rồi, chỉ là anh không phát hiện ra mà thôi.  

“Vậy cũng tốt, chứng tỏ nhà nước không ngừng nghiên cứu phương án đối phó với dị nhân”, Đinh Dũng gật đầu.  

Anh có thể đoán ra được nhà nước làm vậy là vì muốn tìm phương án đối phó với dị nhân, vì vậy mới xuất hiện Phản Linh Đạn, đây cũng là minh chứng cho thấy nhà nước nghiên cứu về dị nhân không phải ngày một ngày hai nữa.  

Có điều phương án thực nghiệm này quả thật tàn nhẫn.  

Đúng lúc này, Đinh Dũng bị dẫn vào nơi địa lao sâu nhất. Người kia mở cánh cửa sắt ra, đẩy anh vào rồi nói: “Mày tự vào đi, đợi thực nghiệm chuẩn bị xong thì sẽ có người dẫn mày vào trong”.  

“Đừng trách tao nói nhiều. Mày đừng phản kháng thì có lẽ còn được sống lâu hơn một chút”, người kia lắc đầu, khoá cửa lại rồi rời đi.  

Địa lao này có cánh cửa được làm bằng sắt, chỉ cần nhìn cũng đủ khiến người ta phải sợ rồi. Cánh cửa này dày cũng phải một tấc, cho dù với thực lực của Đinh Dũng, có muốn vượt ra khỏi cánh cửa này cũng là điều không thể chứ đừng nói đến những dị nhân khác.   

“Ê, cậu là người mới à?”, đúng lúc này, ở bên trong gian phòng bên cạnh vang lên giọng nói khiến Đinh Dũng giật mình. Sau khi vào đây, anh vẫn đang chìm trong suy nghĩ về phòng thực nghiệm, không chú ý tới hai bên căn phòng có gì khác hay không.  

“Tiểu tử, sao cậu lại bị bắt vào đây?”, người kia nói với giọng ngắc ngứ.  

Đinh Dũng cau mày, ngón tay khẽ gảy, đầu ngón tay xuất hiện ngọn lửa chiếu sáng căn phòng u tối.  

Ai ngờ Đinh Dũng còn chưa kịp quan sát tỉ mỉ thì đã cảm nhận được một mùi tanh tưởi bốc lên. Ngay sau đó, bóng người toàn thân nhơ nhuốc tóm liền bấu víu lấy cây cột sắt mà hét lên: “Sáng, ánh sáng ở đâu ra vậy?”  

Vừa nói, người kia cứ thế bới đầu tóc rối bời, để lộ ra hai con mắt vẩn đục, sau đó cứ thế lảm nhảm: “Lâu rồi chưa thấy ánh sáng, đẹp thật!”  

“Ừm, lâu rồi ông chưa ra ngoài à?”, Đinh Dũng sững người, vô thức hỏi lại.  

“Hừ, từ khi bị bắt vào đây, sau khi bị hút cạn vật chấn tiến hoá trong cơ thể, tôi vẫn luôn ở đây, không biết bao lâu rồi”, nói tới đây, ông ta thở dài, lắc đầu bất lực.  

Trong đôi mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, đó là sự tuyệt vọng với cuộc sống. Có lẽ ông ta cũng hiểu rõ đã vào đây thì đừng mong ra ngoài.  

Nghe vậy, Đinh Dũng càng kiên định với suy đoán của mình hơn. Nhà nước chắc chắn phát hiện ra cách gì đó có thể lấy được vật chất tiến hoá trong cơ thể dị nhân ra ngoài nên mới không ngừng bắt người.  

Sau đó, Đinh Dũng nói chuyện với người này một lát thì mới biết ông ta chính là tộc trưởng của một gia tộc nhỏ ở thành phố Kim Châu. Nhiều năm trước, ông ta ăn phải loại cây cỏ tiến hoá, vốn tưởng có thể dẫn dắt gia tộc phát triển hơn nhưng ông ta còn chưa kịp thực hiện ý định thì đã bị đội đặc nhiệm bắt vào đây.  

Ở đây, bọn họ cứ cách vài ngày lại lôi ông ta đi hút máu khiến cơ thể ông ta tiều tuỵ. Lâu dần, những vật chất duy trì cho sự tiến hoá của ông ta cũng vì mất nhiều máu nên nhạt dần, mãi tới cuối cùng thì chẳng còn gì nữa.  

“Ông là số mấy”, Đinh Dũng chợt hỏi.  

“Bọn họ gọi tôi là số Sáu”, ông già sững người, lên tiếng: “Tôi là người thứ Sáu bị bắt vào đây, những người trước tôi nghe nói đều đã chết rồi, còn số Năm bị nhốt ở căn phòng cuối cùng ở đầu kia”.  

“Cậu thanh niên, có thể giúp tôi một việc được không?”, sau một hồi trầm tư, ông ta lại lên tiếng: “Tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa, nếu cậu có thể ra ngoài thì tới nhà tôi xem giúp tôi. Nếu có một cô gái lên là Ông Xuân Nhi thì giúp tôi đưa cho cô bé”.  

Dứt lời, ông ta bèn lấy sợi dây chuyền đã vướng bụi bẩn ra.  

Đinh Dũng nhận lấy, nhìn ông ta, nói: “Ông yên tâm, nhà họ Ông hiện giờ rất tốt, năm ngoái Ông Minh còn dẫn dắt nhà họ Ông bước vào hàng gia tộc hạng hai rồi”.  

“Ông Minh, cậu nói cái tên khốn khiếp lên làm gia chủ sao?”, ông ta nghe cái tên này xong thì lập tức kích động.  

Nhà họ Ông là một gia tộc hạng hai ở Kim Châu, vả lại cũng là gia tộc xếp chót ở bảng hạng hai.   

“Sao vậy?”, Đinh Dũng cau mày hỏi lại.  

Lẽ nào ông ta và tên Ông Minh đó có gì đó mâu thuẫn? Đương lúc Đinh Dũng nghĩ ngợi thì ông ta nói: “Ông Minh chính là con cháu nhà họ Ông ở hàng nhánh, khi còn trẻ là một tên khốn nạn, ngoài biết âm mưu ra thì chẳng làm nổi trò trống gì”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK