Viên Không dứt lời, tất cả võ tăng lập tức vâng lệnh. Điều thứ tư đó là gì? Đó chính là phản chùa. Không những bị phế đi võ công mà còn phải chịu trượng hình, đây chính là hình phạt nặng nhất ở chùa Bạch Mã rồi.
Đến cả Viên Ngộ nghe xong cũng tái mặt, rõ ràng kể cả ông ta cũng không thể coi thường quyền lực của Viên Không.
Mãi tới khi mọi người rời đi, Kim Vô Đạo mới đi ra, sau đó từ từ đóng chặt cửa thiền phòng giống như một con sư tử đá ngồi trước phòng canh cửa.
Advertisement
Đinh Dũng đi tới trước giường trúc, nhìn Viên Giác Đại Sư thở khó khăn mà hít vào một hơi thật sâu. Anh vạch phần áo ở ngực của Viên Giác Đại Sư, để lộ ra làn da tái nhợt.
Viên Giác Đại Sư có lẽ cũng đã chín mươi tuổi rồi, các tố chất trong cơ thể đã không còn ổn nữa, nếu không thì cũng sẽ không bị người ta đánh đến mức gãy xương ngực như vậy. Còn hiện giờ việc Đinh Dũng làm chính là lấy phần mảnh xương vỡ đã đâm vào Cưu Vĩ Mạch ra.
Nghĩ vậy, Đinh Dũng không chần chừ thêm nữa. Anh đan hai tay vào nhau điểm vào phần ngực của Viên Giác Đại Sư. Ý niệm vừa bắt đầu, một luồng sáng xanh xuất hiện. Đinh Dũng chỉ vào ngực Viên Giác Đại Sư và khẽ rạch.
Máu tươi bắt đầu trào ra, làn da tái nhợt của Viên Giác Đại Sư bị Đinh Dũng rạch ra tạo thành một vết thương.
Advertisement
Cũng vào lúc này, mặt Viên Giác Đại Sư tỏ rõ sự đau đớn, vốn dĩ miệng của đại sư đã tái nhợt thì hiện giờ khí tức ngày càng yếu hơn.
Để đảm bảo được tính mạng cho Viên Giác Đại Sư, Đinh Dũng không tiếc đem một phần sức mạnh linh hồn của mình và một phần linh lực đẩy vào cơ thể Viên Giác Đại Sư.
Giây phút đó, sắc mặt Viên Giác Đại Sư chợt đỏ lên, trông như trẻ hơn vài tuổi. Đây chính là hiệu quả thần thánh mà sức mạnh linh hồn của Đinh Dũng mang lại, có điều nó chỉ diễn ra trong phút chốc, một khi mất đi sự duy trì của sức mạnh linh hồn thì cơ thể Viên Giác Đại Sư lập tức hồi phục lại nguyên trạng.
Đinh Dũng tiếp tục rạch phần da thịt ở ngực, cho hai ngón tay vào, thận trọng thăm dò trong mạch Cưu Vĩ. Anh không dám lơ là, vì mạch Cưu Vĩ chính là một trong những mạnh tử của cơ thể con người, chỉ cần xảy ra sai sót sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
Đinh Dũng áp lực đến mức trán toát đầm đìa mồ hôi. Linh lực trong cơ thể anh đã hao tổn mất một nửa.
Hai ngón tay Đinh Dũng cuối cùng cũng kẹp được mảnh xương nhuốn máu đỏ tươi. Chính là mảnh xương này đâm vào mạch Cưu Vĩ của Viên Giác Đại Sư. Lấy được nó ra chính là bảo toàn được mạng sống cho Viên Giác Đại Sư. Hiện giờ chỉ cần làm lành vết thương, đợi vết thương lành lại là được.
Sau khi lấy được mảnh xương ra, Đinh Dũng lập tức dùng hai tay ấn vào phần vết thương, bắt đầu tận dụng đặc tính của linh lực làm liền vết thương cho Viên Giác Đại Sư.
Không lâu sau đó, vết thương lành lại, còn khuôn mặt Viên Giác Đại Sư lúc này cũng nhuận sắc hơn, hơi thở cũng đều hơn, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại mà thôi.
Làm xong xuôi, Đinh Dũng mới dám thở phào. Anh lau mồ hôi trên tránh, ngồi khoanh chân dưới đất điều tiết hơi thở. Việc hao tổn sức mạnh thế này đã lâu Đinh Dũng không trải qua rồi. Đây là lần đầu tiên Đinh Dũng cảm thấy mệt như vậy, kể cả đạt tới cảnh giới Kim Đan thì muốn cứu một người bị trọng thương cũng không phải là việc dễ dàng.
Chỉ cần đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Thiên như Nữ Oa Đại Thần mới có thể không hề hấn gì. Nghĩ vậy, Đinh Dũng lại thở dài, không biết bao giờ mình mới đạt tới cảnh giới đó.
Đinh Dũng cố kiềm chế mọi suy nghĩ trong lòng, đương lúc anh còn đang điều tiết hơi thở thì đột nhiên nghe tiếng động bên ngoài vang lên: “Mọi người cùng lên, lâu như vậy mà không ra ngoài, chắc chắn là mưu đồ với Viên Giác Đại Sư. Lập tức lôi ông ta đi, tuyệt đối không thể tha”.
Nghe vậy, Đinh Dũng cau mày. Anh mở trừng mắt, đứng dậy đi ra ngoài. Anh muốn xem xem là ai dám ra tay với Kim Vô Đạo.
Lúc này Kim Vô Đạo đang đối mặt với đám người phía Viên Ngộ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đinh Dũng lạnh mặt nhìn đám người: “Ai dám ra tay với đồ đệ của tôi? Tôi có muốn giết người chẳng qua cũng chỉ trong chớp mắt. Từ nay về sau tôi sẽ không bước chân vào chùa Bạch Mã nửa bước”, Đinh Dũng nói với giọng lạnh như băng, bầu không khí xung quanh như giảm đi vài độ khiến người ta không khỏi lạnh người.
Đây là lần đầu tiên Đinh Dũng để lộ sát khí như vậy. Nếu bọn họ còn ép anh thì anh cứ thế dùng máu tẩy chùa Bạch Mã, đem đồ bên dưới phủ đệ ra. Như vậy ai dám làm gì?
“Sư phụ”, Kim Vô Đạo giật mình, vội cúi đầu.
Những người khác thấy sát khí của Đinh Dũng thậm chí còn có không ít người vô thức lùi về sau. Viên Ngộ cau mày, nhìn Đinh Dũng mà nạt: “Nhãi ranh, dám thể hiện sát khí trong chùa, rốt cục cậu đã làm gì Phương Trượng Đại Sư?”
“Không sai, cậu rốt cục đã làm gì hả?”, Tuệ Mẫn nghe sư phụ của mình nói vậy thì lập tức chêm lời.
“Vào xem xem”, Tuệ Mẫn đảo mắt, lập tức đẩy cửa xông vào.
Đến cả sư phụ ông ta cũng đều cho rằng Phương Trượng Đại Sư không còn thuốc chữa. Một thanh niên như Đinh Dũng thì có nổi cách gì? Vì vậy ông ta cho rằng Phương Trượng Đại Sư đã gặp chuyện chẳng lành. Nếu đổ tội danh này lên đầu Đinh Dũng thì ông ta có thể danh chính ngôn thuận điều khiển thế lực trong chùa bắt Đinh Dũng và Kim Vô Đạo.
Có điều điều khiến Tuệ Mẫn kinh ngạc đó là lúc này Phương Trượng Đại Sư nằm trên giường trúc toàn thân đầy máu, máu nhuốm đỏ cả phần chăn và áo quần.
“Phương Trượng Đại Sư”, Tuệ Mẫn thét gào, “sư phụ, sư thúc, mau vào xem Phương Trượng Đại Sư, người, người…”
Giọng điệu bi ai thống khổ của Tuệ Mẫn khiến những người bên ngoài run rẩy, tất cả mọi người đều cho rằng Phương Trượng Đại Sư gặp chuyện chẳng lành nên lập tức vào trong.
Khi thấy cảnh tượng trong thiền phòng, mặt Viên Ngộ lạnh lại: “Bắt hai người bọn họ lại”.
“Không phải bắt, tôi nói chúng tôi định chạy sao?”, Đinh Dũng tức tối ra mặt, quay người đi vào thiền phòng.