“Cháu chào chú Triệu”, Đinh Dũng gật đầu với lão Triệu sau đó nhìn sang Triệu Đức Trụ, giơ tay: “Chào cậu, tôi là Đinh Dũng, là chồng của Phương Nhiên”.
“Chào anh”, Triệu Đức Trụ mặt mày tối sầm nhưng rất nhanh chóng đã kiềm chế cảm xúc, hắn giơ tay bắt tay Đinh Dũng rồi mới nói: “Không ngờ anh Đinh ăn mặc đơn giản như vậy mà lại lái chiếc xe ngầu như thế”.
Khi Đinh Dũng xuống xe, Triệu Đức Trụ đã quan sát Đinh Dũng một lượt. Hắn phát hiện mặc dù Đinh Dũng đi siêu xe có giá trên trời nhưng quần áo mặc trên người lại hết sức đơn giản, chỉ cần nhìn là biết hàng bãi rồi.
Nghĩ tới bộ dạng của Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn, Triệu Đức Trụ lập tức có đoán định trong lòng, chiếc xe này chắc chắn là do bọn họ đi thuê để lấy sĩ diện. Nếu như vậy thì Triệu Đức Trụ có thừa cách để gỡ mặt nạ của bọn họ ra.
Advertisement
“Mọi người mau lên kia đi”, lão Triệu mặt mày gượng gạo, vội giơ tay mời mọi người.
Không ít bạn học của ông ta nhìn cả nhà Hàn Thành Sơn mà sáng cả mắt, bọn họ cười hỉ hả với Hàn Thành Sơn: “Lão Hàn, cậu con rể của ông cũng được đấy”.
“Được rồi, mọi người mau lên nhà đi, tôi sốt ruột muốn thăm nhà mới của lão Triệu lắm rồi”, Hàn Thành Sơn không trả lời mà cố ý né tránh câu hỏi.
Nhưng ông ta nói vậy lại khiến những người khác hiếu kỳ. Đinh Dũng rốt cục làm gì, gia thế thế nào, tại sao lại khác với lời đồn thế.
Advertisement
Có điều câu này đến tai Triệu Đức Trụ lại khiến hắn ta càng chắc chắn với những suy đoán của mình. Tại sao Hàn Thành Sơn không nói Đinh Dũng làm nghề gì? Chắc chắn là vì nghề nghiệp đó không thể nói ra, chiếc xe này tuyệt đối là do bọn họ đi thuê để lấy sĩ diện.
Nghĩ vậy, Triệu Đức Trụ lại nhếch miệng, không nói thêm gì nữa, cứ thế dẫn mọi người vào nhà mới.
Mỗi một tầng ở toà nhà ở Tân Đình Yến Phủ chỉ có hai block, bốn hộ sinh sống, diện tích rất rộng rãi, tầm hơn hai trăm mét vuông.
“Căn hộ này cũng phải đến hai trăm mét vuông ấy nhỉ?”, vừa vào nhà lão Triệu, mọi người đều ngỡ ngàng.
Cả căn nhà rộng rãi phải chừng phòng hội nghị của khách sạn năm sao, bên trong nhà bày một cây đàn piano sang trọng, các vật dụng trang trí cũng mang hơi hướng của nước ngoài khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
“Căn nhà này không rẻ nhỉ?”, Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn không hẹn mà cùng hít sâu, ánh mắt ngưỡng mộ.
Bao giờ bọn họ mới có thể sống trong một căn nhà thế này chứ?
“Cũng không đáng là bao, tầm hai triệu nhân dân tệ”, nghe Hàn Thành Sơn hỏi vậy, mặt mày lão Triệu đắc ý, sau đó ông ta chuyển chủ đề, cười nói: “Cậu con rể của ông đi chiếc xe sang có giá trên trời mà không mua nhà cho ông sao?”
“Đúng vậy, lão Hàn, không phải ông vẫn ở khu tập thể đó chứ?”, ở bên có người nghe lão Triệu nói vậy thì lên tiếng hỏi.
Thực ra bọn họ cũng đoán được Hàn Thành Sơn mua nhà, có điều lại không khoe ra như lão Triệu mà thôi.
Nghe vậy, Hàn Thành Sơn mặt mày ái ngại, nếu ông ta nói mua rồi, nhỡ mọi người đòi tới nhà ông ta chơi thì phải làm sao, còn nếu ông ta nói chưa mua thì rõ là mất mặt.
“Khụ khụ, cái đó…”, Lâm Hồng Ngạn hắng giọng nói tiếp: “Chúng tôi vẫn hoài niệm cái cũ, không muốn dọn ra khỏi đó”.
“Đúng vậy, dù sao cũng sống ở đó nhiều năm rồi, sao có thể nói dọn ra là dọn ra được chứ”, nghe vợ nói vậy, Hàn Thành Sơn như tìm được đường lui, vội nói thêm.
Vốn dĩ những người tưởng rằng Hàn Thành Sơn đã mua nhà từ lâu, vừa nghe vậy thì mặt mày kỳ lạ thấy rõ. Một người trong số đó thấy có gì đó không đúng cho lắm vì một người lái chiếc xe sang có giá trên trời như Đinh Dũng sao có thể để bố mẹ sống ở khu tập thể đó được?
Lẽ nào vừa rồi xe sang mà Đinh Dũng lái là xe đi thuê? Nhất thời có không ít người đều thầm đoán, lại thêm cách ăn mặc của Đinh Dũng như vậy, cho nên những suy đoán của bọn họ càng có căn cứ hơn.
“Ồ? Nói cũng đúng, vì dù sao cũng ở đó hơn nửa đời người rồi”, nghĩ vậy, có người nói với giọng điệu khác.
Hàn Phương Nhiên không mấy quan tâm tới việc đấu tranh giữa những người ngang tuổi bố mẹ mình, cô nhìn căn nhà mà Triệu Đức Trụ mua, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Cô đã muốn đổi nhà từ lâu, nhưng ngặt nỗi kinh tế không cho phép.
“Phương Nhiên, em thấy căn nhà này thế nào?”, thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Hàn Phương Nhiên, Đinh Dũng khẽ cười lên tiếng.
Nghe vậy, Hàn Phương Nhiên sững sờ, sau đó nói với giọng tán thưởng: “Căn nhà này diện tích thật sự rất rộng, rộng hơn nhà chúng ta nhiều, phong cách trang trí cũng rất đẹp”.
“Có điều em vẫn thích phong cách truyền thống của chúng ta hơn”, Hàn Phương Nhiên nhìn sang Đinh Dũng, hỏi: “Anh thấy sao?”
“Anh thấy cũng bình thường, diện tích cũng rộng, miễn cưỡng ở thì cũng tạm được”, Đinh Dũng nhìn xung quanh gật đầu nói.
Không phải anh thích căn nhà này, một căn nhà hai trăm mét vuông trong mắt người bình thường thì rất rộng rãi nhưng so với căn biệt thự tầm trung ở Thanh Thành Sơn thì lại kém xa.
Cả hai căn nhà không cùng đẳng cấp, biệt thự ở Thanh Thành Sơn không chỉ có diện tích rộng rãi mà những mặt khác cũng hơn vượt trội.
“Khẩu khí của anh Đinh cũng không vừa nhỉ?”, Triệu Đức Trụ nghe Đinh Dũng nói vậy thì bật cười, trong ánh mắt rõ vẻ tôi độc, “không biết anh và Phương Nhiên sống ở đâu?”
“Chúng em sống cùng bố mẹ”, Hàn Phương Nhiên ái ngại nói.
Đinh Dũng nói câu này cũng hơi quá, một căn nhà rộng như vậy mà nói là miễn cưỡng ở thì cũng tạm được? Vậy căn nhà một trăm mét vuông của bọn họ là gì chứ?
“Sống cùng?”, Triệu Đức Trụ sững người, hắng giọng: “Anh Đinh có tiền như vậy sao lại sống cùng với chú Hàn?”
Mặc dù mặt Triệu Đức Trụ tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng giọng nói của hắn lại rõ phần hiếu kỳ. Câu nói của hắn kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
“Cái gì? Nhà lão Hàn bốn người sống chung sao?”, một người đàn ông trung tuổi đứng bên Hàn Thành Sơn thay đổi sắc mặt như thể rất ngạc nhiên về chuyện Đinh Dũng và nhà Hàn Thành Sơn sống chung.
“Không phải chứ lão Hàn, tôi nhớ nhà ông cũng chưa đến một trăm mét vuông, bốn người sống làm sao?”, lão Triệu cau mày tỏ vẻ ngạc nhiên, “rể hiền còn trẻ lại tài giỏi, sao không mua lấy căn nhà rồi dọn ra?”