Nhưng thực tế trước mắt thì Đinh Dũng lại đang khoẻ mạnh bình thường, hoàn toàn không giống những dị nhân đã bị tiêm thuốc.
“Hừ, cho dù thế nào thì phải bắt hắn đã rồi mới nói tiếp”, ngục trưởng hắng giọng, chắp tay ra sau nhìn Đinh Dũng, lạnh giọng nói: “Tiểu tử, đừng có chuốc vạ vào thân. Giờ cút lại đây quỳ xuống thì tao còn có thể tha cho mày một mạng, nếu không, mày mà để tao bắt được thì tao cho mày sống không bằng chết”.
Đinh Dũng nghe vậy thì không hề tỏ ra sợ hãi. Anh bật cười: “Ông cho rằng ông là đối thủ của tôi sao”?
Ngục trưởng tức tối ra mặt, có điều nghĩ tới vũ khí Phản Linh Đạn của mình mà ông ta lại càng có thêm niềm tin: “Loại ngu dốt, mày đã không tỉnh ngộ thì đừng trách tao vô tình”.
Advertisement
“Lấy Phản Linh Đạn ra đây”, dứt lời, ngục trưởng phất tay, sau đó có mấy tên lập tức lao về phía Đinh Dũng.
Nghe thấy Phản Linh Đạn, Đinh Dũng không thay đổi sắc mặt, chỉ có tiến sĩ Trần đằng sau anh tái mặt, vội kéo Đinh Dũng, hạ giọng nói: “Phản Linh Đạn là vũ khí chuyên dùng để đối phó với dị nhân các anh. Anh vẫn nên nhận sai với ngục trưởng đi, nếu mà bị bắt thì bọn họ sẽ dày vò anh đau đớn lắm”.
“Cô yên tâm, tôi nói đưa cô ra ngoài thì nhất định làm được”, Đinh Dũng đáp.
Ánh mắt ngục trưởng nhìn Đinh Dũng lạnh hẳn lại. Ông ta đảo mắt nhìn sang tiến sĩ Trần, cau mày nói: “Tiến sĩ Trần, cô có ý gì vậy?”
Advertisement
“Tôi…”, tiến sĩ Trần há miệng định nói gì lại thôi, nhưng nhìn vẻ mặt của cô ta, ngục trưởng đã nghiến răng nạt lại: “Cô muốn ra khỏi đây?”
“Cho dù cô muốn ra khỏi đây thì cũng phải tìm một người đáng tin mà gửi gắm chứ. Cô tìm một tên không đáng tin như hắn thì chỉ mang vạ vào thân thôi”.
“Cô là chuyên gia quan trọng của phòng thực nghiệm này, nếu giờ cô biết điều thì tôi có thể tha cho cô một mạng”, ngục trưởng nói đầy ý tứ.
Tiến sĩ Trần thoáng qua ánh nhìn do dự, nhưng rất nhanh đã tỏ vẻ kiên định trở lại. Cô ta bặm môi: “Xin lỗi ngục trưởng, tôi thật sự muốn quay về, thứ lỗi cho tôi không thể tuân lệnh”.
“Được lắm”, sắc mặt ngục trưởng tối sầm cả lại. Ông ta nhìn tiến sĩ Trần chằm chằm, hạ giọng nói: “Tất cả nghe lệnh, bắt hai người bọn họ cho tôi”.
“Vâng”, nghe vậy, đám bảo vệ lập tức gật đầu vâng lệnh, tiến về phía Đinh Dũng và tiến sĩ Trần với vẻ mặt bất thiện.
Đinh Dũng thấy vậy thì nhếch miệng mỉa mai. Anh đã tìm đủ chứng cứ nên không cần thiết ở lại đây nữa, thế rồi Đinh Dũng cứ thế ra tay mà xông lên.
“Lên, bắt lấy hắn”, cũng không biết là ai hô lên mà mười mấy tên mặc đồng phục cùng lao về phía Đinh Dũng.
“Cẩn thận”, tiến sĩ Trần bụm miệng thét lên. Đối phương quá đông mà Đinh Dũng chỉ có một mình, sao có thể là đối thủ của bọn họ được? Tiến sĩ Trần sợ hãi đến mức tim như nhảy lên đến tận cổ họng.
Tốc độ của Đinh Dũng rất nhanh, chỉ trong phút chốc đã lao vào đám người. Thế nhưng điều khiến người ta không ngờ tới đó là những tên này vốn được coi là đội quân tinh nhuệ bảo vệ phòng thực nghiệm thì lúc này không địch lại nổi một đòn của Đinh Dũng, cứ thế bay ra khỏi đó toán loạn, ngã nhào ra đất.
Chưa đầy ba phút, tất cả bảo vệ đều ngã rạp ra đất, tên nào tên nấy trọng thương, miệng không ngừng ú ớ rên la.
Tiến sĩ Trần bụm miệng. Cô ta không thể ngờ Đinh Dũng lại mạnh như vậy.
“Muốn chết”, thấy cảnh này, ngục trưởng phẫn nộ ra mặt.
Sau tiếng gằn, ông ta lập tức lao về phía Đinh Dũng với tốc độ vô cùng nhanh, khi xuất hiện trở lại đã đạp về phía ngực Đinh Dũng rồi.
Bịch! Ngục trưởng còn chưa đạp trúng Đinh Dũng vì ở giây phút cuối cùng, Đinh Dũng đã tung ra một đấm vào thẳng chân ông ta.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp lan ra. Không thể phủ nhận tên gục trưởng này mạnh hơn những tên bảo vệ kia quá nhiều. Thực lực võ đạo đại sư. Nếu không phải ông ta gặp Đinh Dũng mà gặp người khác thì có lẽ bọn họ sẽ không thể là đối thủ của ông ta được.
Giây phút sau đó, ngục trưởng lùi về sau mười mấy bước mới đứng vững, còn Đinh Dũng vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
“Ngục trưởng, Phản Linh Đạn đến rồi”, đúng lúc này, ở phía xa vang lên tiếng hô, một khẩu súng dị thường được người ta mang đến.
Thấy Phản Linh Đạn, ngục trưởng mừng ra mặt, gần như sợ Đinh Dũng xông lên nên ông ta vội nắm lấy Phản Linh Đạn, chĩa họng súng về phía Đinh Dũng mà cười tôi độc: “Tiểu tử, mày xong đời rồi, chết đi cho tao”.
Dứt lời, ông ta không hề do dự, cứ thế cho tay vào cò súng. Chỉ nghe một âm thanh vang lên, viên đạn lập tức được bắ n ra ngoài bay về phía Đinh Dũng.
Thấy vậy, Đinh Dũng vốn có thể né tránh nhưng anh đã biết được uy lực của nó nên lúc này Đinh Dũng dứt khoát không tránh đi mà để nó bắn vào người mình.
“Cẩn thận, thứ này có thể kiểm soát thực lực của anh”, thấy cảnh này, tiến sĩ Trần vội lên tiếng. Nhưng khi cô ta nói ra những lời này thì đã muộn.
Phản Linh Đạn đã bắn trúng người Đinh Dũng, nó nhanh chóng nổ tung và tạo ra dải chân không giống như hố đen, điên cuồng hút lấy linh lực của Đinh Dũng.
Đinh Dũng cười dị thường. Anh nhìn ngục trưởng với vẻ mặt mỉa mai. Linh lực trong cơ thể anh không hề bị tác động, anh dễ dàng đi ra khỏi dải chân không kia.
Thấy Đinh Dũng có thể ung dung đi ra khỏi dải chân không mà không hề bị tổn thương, ngục trưởng tái mặt.
Ông ta chưa từng thấy cảnh tượng thế này nên lúc này không khỏi ngỡ ngàng: “Sao có thể?”. Ông ta nhìn Đinh Dũng như đang gặp phải ma quỷ vậy.
Tiến sĩ Trần cũng không ngoại lệ. Cô ta đã gặp rất nhiều dị nhân nhưng tuyệt nhiên chưa thấy ai như Đinh Dũng.
Cô ta là chuyên gia trong phương diện này, thậm chí còn có một phần công lao trong việc chế ra Phản Linh Đạn. Lẽ nào thực lực của Đinh Dũng quá mạnh?
“Sao? Ngạc nhiên lắm à? Mấy thứ này đối với tôi mà nói chẳng có tác dụng gì đâu”, Đinh Dũng thấy tiến sĩ Trần như vậy thì thản nhiên nói.