Đúng lúc này, luồng thông tin được lan đi nhanh chóng.
“Nghe nói gì chưa? Lần Vây Bắt này, nghe nói Thành Chủ Phủ cũng phái người đi”.
“Hình như phát hiện ra một hang động nào đó, bên trong còn những thứ đồ mà Thành chủ đại nhân mong muốn có được cho nên mới phái người tham gia Vây Bắt”.
“Chẳng trách mà năm nay cuộc thi Vây Bắt lại náo nhiệt hơn mọi năm, vài gia tộc lớn đều phái người tới tham gia”.
Advertisement
Ngày Vây Bắt, thông tin Phủ Thành Chủ phái người tham gia Vây Bắt đã được đồn khắp thành, tất cả mọi người đều biết rằng Phủ Thành Chủ từ trước đến giờ chỉ phụ trách tổ chức, chưa bao giờ phái người tham gia thì lần này lại cử sáu Nha Nội hộ vệ.
Sáu Nha Nội Hộ Về là khái niệm gì. Kể cả là trong Nha Nội Phủ Thành Chủ cũng chỉ có mười hai Nha Nội Hộ Vệ, người nào người nấy đều là cao thủ một địch mười, lần này cử một lần mà tới một nửa số lượng thì có thể thấy Phủ Thành Chủ coi trọng việc Vây Bắt thế nào.
“Bố à, cuộc Vây Bắt lần này e rằng không đơn giản như vậy đâu”, bên trong nội viện của nhà họ Phùng, Phùng Tác Nghiêu ngồi trên ghế vừa thưởng trà vừa nhìn sang Phùng Thừa Lâm với sắc mặt tối sầm cả lại.
Advertisement
Phùng Thừa Lâm đương nhiên cũng nghe nói tới thông tin Phủ Thành Chủ phái người tới tham gia. Động thái này của Phủ Thành Chủ khiến ông ta không khỏi thận trọng. Nếu như bí mật bị bại lộ thì hy vọng nhà họ Phùng vực dậy sẽ tan thành mây khói.
“Bố à, bố vẫn không muốn nói cho con biết vùng đất bí mật đó nằm ở đâu sao? Con là con trai của bố, bố không tin con mà lại tin một tên người ngoài không rõ lai lịch sao?”, Phùng Tác Nghiêu thổi chén nước trà, tiếp tục nói: “Đây là đạo lý gì chứ?”
“Tấm bản đồ đó, đợi tới trước khi bọn họ tới, bố đương nhiên sẽ lấy ra”, Phùng Thừa Lâm thản nhiên nói, “còn tấm bản đồ đó thuộc về ai thì đợi bố chết, đương nhiên sẽ để lại cho con”.
Mặc dù nói như vậy nhưng sắc mặt Phùng Thừa Lâm lại càng lúc càng khó coi. Trước kia ông ta là người tham gia vây bắt ở tốp đầu, sau khi trải qua biết bao khổ ải mới có được tấm bản đồ đó, tìm được sơn động có đầy dị quả, chỉ đáng tiếc Tuyết Quái bên trong sơn động lại quá nhiều. Trước kia vài tộc người phải trả giá bằng mạng sống mới cướp được một dị quả về.
Cũng vì dị quả này nên ông ta mới có thể dễ dàng đột phá cảnh giới, đạt được cảnh giới Võ Học Đại Sư, sau này, ông ta lại lần lượt phái người tới đó. Phùng Tác Nghiêu và Phùng Lục nắm giữ Hình Đường đều ăn dị quả lấy về nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Nếu không phải sau khi dãy núi Phổ Lôi dị biến và bắt đầu bài trừ những người từng tới đó thì Phùng Thừa Lâm cũng muốn đích thân tới đó cướp dị quả về, vả lại mấy năm nay, Tuyết Quái trong núi ngày càng to lớn, những người ông ta phái đi nhiều lần trở về tay không.
Cho nên Phùng Thừa Lâm mới nghĩ tới sự trợ giúp từ bên ngoài. Khi thấy thực lực kh ủng bố của Đinh Dũng, ông ta mừng lắm. Lần này nhất định có thể góp một viên gạch cho nhà họ Phùng rồi. Nhà họ Phùng nhất định có thể một bước lên trời, chen được vào hàng tứ đại gia tộc.
Thế nhưng hành động lần này của Phủ Thành Chủ lại khiến Phùng Thừa Lâm lo lắng, không chắc chắn hoàn toàn được. Phủ Thành Chủ không thể điều binh khiển tướng như vậy được, bọn họ nhất định phát hiện gì đó trong dãy núi Phổ Lôi Nhĩ nên mới có động tĩnh này.
“Thời gian không còn nhiều nữa, nên xuất phát rồi”, Phùng Tác Nghiêu nghe bố mình nói vậy thì gật đầu nheo mắt nhìn giờ.
“Đi thôi”, Phùng Thừa Lâm đứng dậy, chắp tay ra sau và đi ra ngoài trước.
Nhìn theo bóng bố mình biến mất ở phía cửa, Phùng Tác Nghiêu mặt mày dần tối sầm cả lại, chén trà trong tay ông ta cũng vỡ vụn, rơi xuống đất.
“Gia chủ bớt giận, đợi ông cố đi thì bản đồ kia sớm muộn cũng về tay ông thôi”, một thanh niên đi theo Phùng Tác Nghiêu vội cúi đầu cung kính khuyên: “Ông cố đã nghi ngờ rồi, chúng ta vẫn nên…”.
Nói tới đây, hắn ta lại nhìn trước ngó sau, thấy xung quanh không có ai nữa mới đặt ngón tay lên miệng, làm động tác “suỵt”.
“Hừ, lão già sống dai đó đã là cảnh giới Võ Học Đại Sư rồi, nếu lần này tên tên tiểu tử kia có được dị quả, một khi để ông ta tăng tiến lên cảnh giới Tông Sư rồi sống thêm ba đến năm mươi năm nữa thì chắc chắn cũng chẳng thành vấn đề”, Phùng Tác Nghiêu nghiến răng, trong ánh mắt sát khí đằng đằng, nạt nộ: “Ta phải đợi tới bao giờ, đi báo cho Phùng Kính, bảo nó tìm cơ hội gi ết chết thằng kia, năm nay cho dù tay không đi về cũng không có gì đáng tiếc”.
“Vâng,” gã thanh niên kia vội chắp tay cung kính bái, sau đó đảo mắt một lượt rồi lại hỏi: “Gia chủ, con thấy để tên tiểu tử đó đi lấy dị quả trước, nếu như không cướp được thì cho Phùng Kính đem theo bột làm mềm gân, há chẳng phải một công đôi việc sao?”
Nghe vậy, Phùng Tác Nghiêu cúi đầu nhìn sang gã thanh niên kia rồi gật đầu cười lạnh lùng: “Hay, cứ theo con nói mà làm”.
Nói rồi Phùng Tác Nghiêu phất tay áo, quay người bước đi.
Bên trong sân luyện võ nhà họ Phùng, Đinh Dũng đã đến như hẹn, Phùng Kính và bốn người khác cũng đều tập hợp ở đây đợi Phùng Tác Nghiêu xuất hiện.
“Ông cố, gia chủ đâu ạ?”, Phùng Kính nhìn Phùng Thừa Lâm cung kính đón.
Phùng Thừa Lâm tức tối, hắng giọng nhưng không nói lời nào.
“Cậu Đinh, lại đây tôi có lời muốn nói”, Phùng Thừa Lâm đ ến bên Đinh Dũng, dẫn anh tới bên sân luyện võ, rút ra một mảng da thú.
“Đây là bản đồ dãy núi Phổ Lôi Nhĩ”, Phùng Thừa Lâm nhìn Đinh Dũng, đưa mảng da thú cho anh, sau đó nói: “Điểm đỏ trên bản đồ là một sơn động rất bí hiểm, cậu vào trong đó, giúp tôi lấy một quả màu đỏ, to bằng nắm tay”.
“Nếu có thể hoàn thành thì tôi nhất định có quà rất hậu cho cậu”, nói tới đây, Phùng Thừa Lâm lại vỗ vai Đinh Dũng.
Từ sau khi nhìn ra được thực lực của Đinh Dũng, Phùng Thừa Lâm càng có thêm hy vọng cho hành động lần này. Ban đầu ông ta không có mấy hy vọng nhưng mấy ngày trước, mấy người ông ta phái đi đều phải bỏ mạng hoặc bị thương, có người tay không đi về nhưng có sự trợ giúp của Đinh Dũng lần này nên hy vọng có được loại quả kia càng nhiều hơn nữa. Chỉ cần có được quả đó thì ông ta sẽ có cơ hội tiến thêm một bước, tới lúc đó cả Bắc Cảnh này ai có thể địch lại nổi ông ta?
“Không cần phải hậu hĩnh đâu, chỉ cần ông nói lời giữ lời là được”, Đinh Dũng cười sau đó nhìn thẳng vào mắt Phùng Thừa Lâm: “Dị quả? Chỉ cần một quả phải không?”
“Nếu có nhiều thì đương nhiên càng tốt, tôi đồng ý bỏ ra số tiền lớn để mua nó”, Phùng Thừa Lâm hít sâu một hơi.