“Đương nhiên là thật rồi ạ”, Đinh Dũng vội gật đầu, nói rất nghiêm túc: “Con làm mọi việc đều vì Phương Nhiên, sau này có sự ủng hộ của các lãnh đạo lớn, còn sợ con đường sau này của Phương Nhiên gặp khó khăn sao? Mẹ nói có đúng không?”
“Hừ, coi như cậu còn có chút lương tâm!”, lúc này, Lâm Hồng Ngạn lại đột nhiên không muốn để Đinh Dũng ly hôn với con gái mình nữa.
Ai có thể ngờ rằng tên ăn hại này lại là bạn học của con gái lãnh đạo lớn, Lâm Hồng Ngạn nghĩ đến đây không khỏi trừng mắt nhìn Đinh Dũng, tức giận nói: “Cậu có bạn học có gia thế như vậy sao không nói sớm?”
“Mẹ cũng có cho con cơ hội nói đâu chứ, thường ngày thậm chí con còn chẳng có tư cách vào công ty mà, mẹ nói đúng chứ?”, Đinh Dũng cười khổ, cố giả vờ bất đắc dĩ nhún vai.
Sau đó Đinh Dũng không cho Lâm Hồng Ngạn cơ hội để nói tiếp, anh nói: “Mẹ, vừa nãy con châm cứu cho Tiêu Tĩnh, mẹ cứ để cô ấy nằm trong đó nghỉ ngơi nhé, con đi mua thức ăn đây”.
“Ừm, đi đi”, Lâm Hồng Ngạn gật đầu, không làm khó Đinh Dũng nữa.
Advertisement
Đinh Dũng nhân cơ hội này chuồn nhanh xuống tầng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để cho những người quen cũ của anh trước đây nhìn thấy lão yêu nghiệt sống hơn năm nghìn năm bị một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ép đến bước đường này chắc sẽ ôm bụng cười chết mất.
Sau khi chuồn ra khỏi nhà, Đinh Dũng đạp xe chiếc xe Phượng Hoàng ra chợ.
Bây giờ đã muộn rồi, nếu tới muộn hơn nữa chắc mấy món ngon sẽ bị giành mua hết sạch.
Vừa nghĩ, Đinh Dũng vừa cố gắng đạp xe nhanh hơn, cuối cùng cũng tới được chợ nông sản, nhưng lại phát hiện cổng chợ chật ních người, chắn hết cả đường.
Advertisement
Anh khoá xe đạp bên lề đường rồi bước nhanh vào, khó khăn lắm mới chen được lên trước, anh vỗ vai người bên cạnh hỏi: “Người anh em, mọi người đang làm gì mà đông vui thế?”
“Ai biết được, hình như bên trong mới mở một cửa hàng gì đó, hai trăm tệ là có thể học chơi piano rồi”, vừa nói xong, người đó đã bị người khác chen lên, đẩy ra phía sau.
Nghe người đó nói, Đinh Dũng sửng sốt, mở lớp học piano ở chợ nông sản? Kỳ lạ thật.
“Nào, nhường đường một chút”, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến Đinh Dũng, anh vừa kéo người vừa cố gắng chen vào chợ nông sản.
Nhưng đường vốn đã không rộng, lại thêm lượng người đông đúc ở chợ, Đinh Dũng không chen vào nổi, không những không tiến lên được mà còn bị chèn ép, xô đẩy.
Chen trái chen phải, cuối cùng Đinh Dũng bị đẩy vào trong.
“Anh có muốn làm thẻ không? Chỉ hai trăm là có thể học âm nhạc truyền thống nước chúng ta rồi đó”, có hai chiếc bàn đặt trong đám đông, một bàn đặt chiếc đàn tranh, mà người con gái đang ngồi trước chiếc bàn còn lại, bên cạnh là một chồng thẻ hội viên.
“Đàn Tranh?”, Đinh Dũng ngẩn người, anh còn tưởng là lớp học piano, không ngờ lại là đàn Tranh.
“Môn này có dễ học không?”, một bà cụ dẫn cháu gái theo, trên tay là một mớ rau to, bà ấy nói với cô gái: “Tôi muốn cho cháu gái tôi học nhạc cụ nhưng không biết chọn loại nhạc cụ nào”.
“Bác gái à, đàn Tranh chỉ cần có một chút nền tảng âm nhạc cơ bản…”, nghe bà cụ nói vậy, cô gái vội đứng dậy mỉm cười giới thiệu.
Nhưng cô ấy còn chưa nói xong thì đã có người cắt ngang: “Cổ tranh không dễ học đâu, bà không thấy nó có nhiều dây thế kia à, mỗi dây là một nốt, chỉ học thuộc mấy nốt này thôi đã phiền rồi”.
“Thôi bỏ đi, để cháu gái tôi học piano thì hơn”, nghe vậy bà lão lại xua tay.
“Bác gái, không phải vậy đâu, thật ra đàn cổ tranh rất dễ học”, cô gái cắn môi dưới, đưa tay muốn giữ bà ấy lại.
Cô gái này rất xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, tạo ra một khí chất rất đặc biệt, lời nói và hành động đều rất đoan trang, dịu dàng.
“Cô nói đơn giản thì cô chơi thử đi”, có người bắt đầu la ó, muốn cô gái chơi đàn.
Lời vừa dứt, lập tức có người phụ hoạ theo: “Đúng đấy, đàn thử đi để chúng tôi nghe xem thế nào”.
Nơi đây vốn đã có rất nhiều người chen chúc nhau, bây giờ mọi người còn chêm lời, tiếng người huyên náo ồn ào, cô gái bị áp lực rất nhiều, cô cúi đầu cắn chặt môi, những người xung quanh đã đứng đây quan sát gần một giờ nhưng chẳng có ai đồng ý làm thẻ cả.
Nghĩ đến đây, cô gái thở dài bất lực, lông mày khẽ chau lại, đứng dậy ngồi vào bàn khác, vừa đặt tay lên đàn thì một giọng nói trong trẻo, vui tai vang lên.
“Tôi có thể thử một chút không?”, Đinh Dũng vốn đang vội đi mua rau nhưng nhìn thấy đàn cổ tranh, không biết lý do gì mà anh lại ngứa tay.
Anh vốn là bậc thầy nhạc khúc, khi ấy anh còn từng cùng các bậc thầy bàn bạc về cách chơi đàn cổ, bây giờ nhìn thấy cổ tranh, anh không khỏi ngứa tay muốn chơi.
“Đương nhiên là được rồi”, cô gái nghe thấy câu hỏi của Đinh Dũng thì ngẩn người một lát, sau đó lập tức gật đầu.
Đinh Dũng mỉm cười rồi đi vòng qua đám đông bước vào, khi anh đang định xoay người ngồi xuống thì thoáng thấy trong cửa hàng nhỏ phía sau, ngoài mấy khung đàn tranh ra thì trong góc còn có một cây đàn cổ.
“Còn có cả đàn Ngọc này”, Đinh Dũng hơi ngạc nhiên, không ngờ lại có thể nhìn thấy đàn cổ trong cửa hàng nhỏ này.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, cô gái cũng hơi kinh ngạc, cô hỏi: “Anh am hiểu đàn cổ sao?”
“Hiểu một chút, tôi có thể chơi đàn Ngọc được không?”, Đinh Dũng gật đầu rồi mỉm cười hỏi.
Đàn Ngọc cũng được coi là đàn cổ, giống như đàn Tranh, nó cũng là một nhạc cụ truyền thống của Hoa Hạ, nhưng so với đàn Tranh thì Đinh Dũng am hiểu đàn Ngọc hơn.
“Việc này… được rồi, nhưng anh cẩn thận chút nhé, cây đàn cổ này cũng lâu năm rồi”, cô gái do dự, nhưng vẫn đồng ý, chủ động giúp Đinh Dũng lấy cây đàn cổ ra.
Đinh Dũng đặt cây đàn cổ lên chiếc bàn khác, xua tay phủi bụi bám trên đó đi rồi vuốt dây đàn, không khỏi thốt lên: “Không ngờ còn được làm từ tơ tằm này, chắc cây đàn này cũng phải một hai trăm năm rồi nhỉ?”
Vừa nói, Đinh Dũng vừa ngồi xuống ghế, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, sau đó đặt hai tay lên dây đàn, một tay giữ dây đàn, tay kia nhẹ nhàng gảy.
Khi nốt nhạc đầu tiên phát ra từ tay Đinh Dũng, tiếng đàn du dương trầm bổng như trở nên sống động khiến ai nghe thấy cũng như được chiêm ngưỡng vẻ đẹp huyền ảo của mây và nước mênh mông huyền ảo.
Cô gái đứng sau Đinh Dũng, nghe anh gảy đàn mà không khỏi che miệng.
“Không ngờ anh ấy lại chơi đàn giỏi như vậy!”, cô đứng sau lưng Đinh Dũng nên chỉ nhìn thấy bóng lưng anh.
Bóng lưng dài, cùng với âm thanh mê hoặc của đàn, Đinh Dũng như hoá thân thành nghệ nhân chơi đàn phiêu bạt thời cổ đại, nhạc công chu du khắp thiên hạ, thỉnh thoảng đàn một khúc khiến cho cả thế giới phải rung động, vạn vật mê đắm.
Khúc nhạc Tiêu Tương Thuỷ Vân thể hiện mong muốn của Cửu Nghi, vì mây của Tiêu Tương bị giấu đi nên nó cũng lui về ở ẩn.
Tác giả của khúc nhạc này năm xưa vì sống trong cảnh loạn lạc, Nguyên Binh xuôi nam, ông buộc phải nam tiến đến vùng lân cận của Hoành Sơn, mỗi ngày nhìn cảnh mây nước dạt dào mà khơi dậy tình yêu quê hương đất nước, cảm khái thời thế lênh đênh, tâm trạng phức tạp chỉ có thể trốn tránh, khúc nhạc này là do tức cảnh sinh tình mà có.
Dưới sự thể hiện của Đinh Dũng, bản nhạc này đã đưa mọi người vào một ảo cảnh nên thơ, mọi người đang đứng ở chợ nông sản giờ đây như đã đến dưới chân Hoành Sơn, trong lòng đều rất thư thái, bình yên, thậm chí có nhiều người còn nhắm mắt lại.