“Không ngờ bao nhiêu năm trời rồi mà Bắc Cảnh vẫn còn có người tế bái”, Đinh Dũng thầm nhủ. Đã lâu trước đó, anh từng nói chuyện với người tế bái ở đây. Mặc dù sức mạnh Đồ Đằng trông thì khá nguy hiểm nhưng thực tế thì khả năng chiến đấu lại không ra làm sao. So với khả năng chiến đấu về võ đạo của vùng Giang Bắc Giang Nam thì lại chẳng khác là bao.
Đúng lúc này, một tiếng rú lại vang lên, ngay sau đó liền có cặp mắt to lồ lộ và sáng như cái đèn lồng nhìn về phía này. Trong sắc trời tối thế này, trông nó càng tợn hơn.
Đây là một con gấu trắng cao phải hơn cả một trượng, đôi mắt nó tỏ rõ sự hung ác, miệng không ngừng rỏ dãi, trông mới khó chịu làm sao.
Cát Lão thân hình gầy như que củi, khi đối diện với con gấu này thì rõ ràng là trông bé nhỏ trông thấy. Thế nhưng ông ta lại không lùi bước, ánh sáng trong lòng bàn tay càng lúc càng rõ, miệng ông ta không ngừng nhẩm lời chú khó hiểu.
Advertisement
Đinh Dũng dù nghe không hiểu nhưng về ý nghĩa đại khái thì anh có thể hiểu được. Đại khái là khẩn cầu thần Đồ Đằng bảo vệ cho con dân, phần lớn những người tu luyện Đồ Đằng đều như vậy.
“Cát Lão”, thấy thân hình gầy gò của Cát Lão, Hạ Diệp mới nghiến răng đứng sau ông ta, nói: “Liều với nó, bảo vệ phụ nữ và trẻ nhỏ”.
“Liều với nó”, người đàn ông râu quai nón dù vẫn còn sợ hãi nhưng lúc này ông ta lại đứng ra đầu tiên. Cũng không biết ông ta lấy đâu ra đoạn gỗ vừa to vừa dày cầm trên tay.
Advertisement
“Lùi cả đi”, Cát Lão sau khi niệm chú xong thì toàn thân phát ra luồng khí tức, giọng nói của ông ta cũng khàn đi nhiều: “Nghiệt súc, cút cho tao”.
Ông ta dứt lời, trên trời có tiếng sấm rền, trên đầu Cát Lão xuất hiện hố đen. Luồng khí tức khủng khiếp phóng ra từ hố đen đó và lập tức khiến con gấu kia rùng mình.
Đinh Dũng cũng nhìn vào hố đen, mặt mày thay đổi. Anh có thể cảm nhận được luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, luồng khí này đã lâu đời rồi nên khiến anh không khỏi cau mày, thầm nhủ: “Là Chiêu Hoán Thuật, có thể vượt giới để cho thần Đồ Đằng nhập vào thì e rằng đẳng cấp không hề đơn giản”.
Đây chắc chắn là đẳng cấp trên cả Huyền Cấp. Một người tế bái có thể sử dụng Chiêu Hoán Thuật mà lại sống ở một thôn nhỏ bé thế này thật khiến người ta cảm thấy khó tin.
Thế nhưng đúng lúc này, con gấu trắng kia đột nhiên rống lên, nó điên cuồng hướng về phía hố đen, hồi lâu nó gần như cảm nhận được gì đó nên không những không lùi về sau mà ngược lại còn tiến lên một bước.
Còn Đinh Dũng thấy thế thì cau mày. Theo lý mà nói thì nếu như dùng Chiêu Hoán Thuật có thể gọi thần Đồ Đằng nhưng từ sau khi hố đen xuất hiện, ngoài phát ra luồng khí tức rất mạnh thì không có gì xảy ra sau đó nữa.
“Hừ”, Cát Lão thấy Chiêu Hoán Thuật của mình không thể khiến con gấu kia sợ hãi nên đột nhiên mặt mày tái đi. Ông ta vội hét lên, luồng ánh sáng trong tay hoá thành luồng sáng trắng đánh về phía con gấu.
Thế nhưng con gấu kia lại không hề né tránh. Nó chịu một đòn đánh này mà không hề bị hương, vả lại dường như bị một đòn đánh trúng nên nó càng tức tối, càng hăng hơn. Đột nhiên nó rống lên vào lao về phía Cát Lão.
Thấy mình không thể khiến con gấu bị thương, trong lòng Cát Lão dấy lên tuyệt vọng. Ông ta là người tế bái mà không thể mượn sức Đồ Đằng thì về cơ bản là chẳng khác gì kẻ bỏ đi. Lúc này ông ta thực sự mang theo tâm trạng lực bất tòng tâm khi đối diện với con gấu trắng.
“Cát Lão, mau lùi về sau”, Hạ Diệp hét lên sau đó dẫn theo vài người phía người đàn ông râu quai nón xông lên.
Nhưng con gấu trắng này lại quá to, căn bản không phải là con vật mà bọn họ có thể đánh trả. Mấy người bọn họ còn chưa lại gần thì đã bị khí thế của con gấu kia doạ cho sợ hãi. Cảm nhận được mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn từ miệng con gấu, mọi người mặt mày tái nhợt, đâu còn dũng khí phản kháng.
Mãi tới lúc này, Hạ Diệp mới hiểu ra đội đi săn bắt phải uống phí công sức, vả lại suýt chút nữa còn không thể quay trở về. Khi đối diện với con gấu này, bất cứ ai cũng chẳng thể đánh trực diện.
“Anh”, thấy con gấu xông tới, Hạ Lan vội hét lên. Nhưng dù bọn họ có hét thế nào thì cũng không ai dám đụng chân tay.
Thấy miệng con gấu trắng há ra định nuốt trọn đám người Hạ Diệp, thì đột nhiên một bóng hình lướt qua đẩy đám người phía Hạ Diệp về.
“Súc sinh”, Đinh Dũng hắng giọng. Anh không hề tỏ ra sợ hãi khi đối mặt với con gấu trắng. Đinh Dũng đạp mạnh chân, cả người nhảy vọt lên.
Bịch một tiếng, thân hình Đinh Dũng ở trên cao, sau đó đạp mạnh vào đầu con gấu. Cảnh này trông hết sức nguy hiểm. Thân hình Đinh Dũng so với con gấu kia chẳng khác gì hạt cát. Nhưng một thân hình nhỏ bé như vậy lại đạp khiến con gấu kia ngã ra đất.
Con gấu trắng bị lực đạo khủng khiếp của Đinh Dũng tấn công nên ngã vật ra đất, cứ thế lăn ra xa, miệng điên cuồng gầm rú.
Mặc dù Đinh Dũng tung lực đạo rất mạnh nhưng lại không đủ khiến cho nó mất mạng. Anh cũng đã nghĩ về điểm này nên giây phút con gấu kia ngã ra đất, anh bèn lao nhanh như mũi tên xông về phía nó, trong tay không biết đã nhặt được cây gậy gỗ rơi mà người đàn ông râu quai nón làm rơi dưới đất từ lúc nào.
Bịch, lại một âm thanh nữa vang lên. Cây gậy gỗ nện vào đầu con gấu khiến đầu nó bị vùi vào đống bùn.
“Hú!!!”, con gấu gào rú mang theo nỗi đau đớn và cơn phẫn nộ cùng cực. Hai tay nó điên cuồng cào trên mặt đất nhưng không thể nào rút đầu ra được.
Đinh Dũng bỏ cây gậy xuống đất, hít vào một hơi thật sâu, rồi đi về phía con gấu.
“Thưa cậu, xin cậu cẩn thận với nó”.
“Cẩn thận”.
Đinh Dũng đi về phía con gấu, mấy người phía Cát Lão mặt mày tái nhợt, vội giơ tay ra đồng thanh lên tiếng.
Thế nhưng Đinh Dũng lại không hề chần chừ. Anh đi về phía nó với tâm trạng nặng nề, đặt tay lên người con gấu rồi cảm nhận nỗi đau khổ và sự phẫn nộ của nó. Anh khẽ cau mày.
“Quả nhiên là vậy, những động vật này đã bước chân vào con đường tu luyện”, khi Đinh Dũng cảm nhận được khí tức tu vi trên người con gấu trắng, tâm trạng trong lòng anh nặng nề hơn hẳn. Những động vật này bao nhiêu năm nay không hề thay đổi, rốt cục là nguyên nhân gì mà trong vài năm ngắn ngủi chúng lại bước vào con đường tu luyện.
Rốt cục là nguyên nhân gì ảnh hưởng đến con đường tiến hoá của chúng?