“Đinh Đại Sư, cuối cùng Đại Sư cũng tới!”, nhìn thấy Đinh Dũng, mặt mày Lương Bính Thu hớn hở.
Đinh Dũng gật đầu, đưa tay lên bắt mạch cho cô bé.
“Thế nào rồi?”, Lương Bính Thu hỏi.
Lát sau, Đinh Dũng thở phào: “Vẫn cứu được”.
“Đinh Đại Sư, cậu… cậu nói thật ư?”, Lương Bính Thu xúc động vô cùng.
Vốn ông ấy chỉ hi vọng thử mời Đinh Dũng tới khám thôi, không ngờ Đinh Dũng lại nói cứu được thật.
“Mang châm tới đây”, Đinh Dũng liếc Lương Bính Thu một cái.
Lương Bính Thu vội vàng mang châm đã chuẩn bị sẵn tới đưa cho Đinh Dũng.
Đinh Dũng cầm châm lên, hít sâu một hơi rồi bắt đầu châm cứu.
Lúc này Đinh Dũng dùng cách châm cứu khác với cách châm cứu cho Đinh Tuyết.
Cách châm cứu này là do anh tự nghiên cứu ra từ hơn 600 năm trước, tên là “Lục hợp thần châm”.
Lục hợp thần châm là phương pháp châm cứu mà Đinh Dũng nghiên cứu để chuyên chữa trị cho người bị rắn độc cắn, rất hữu dụng đối với việc loại bỏ nọc độc của rắn.
Lương Bính Thu nhìn Đinh Dũng không chớp mắt.
Nhưng sau khi nhìn thấy thủ pháp của Đinh Dũng thì không khỏi nghi ngờ: “Đây chẳng phải là Lục hợp thần châm gia truyền của sư phụ mình sao? Sao Đinh Dũng lại biết?”.
“Xin hỏi, Đinh Đại Sư đang sử dụng Lục hợp thần châm ư?”, Lương Bính Thu không nén nổi tò mò nên hỏi.
“Ông biết phương pháp châm cứu này à?”, lần này tới lượt Đinh Dũng kinh ngạc.
Sáu trăm năm trước, anh từng dạy thủ thuật châm cứu này cho một người, chẳng lẽ Lương Bính Thu là con cháu của người đó?
Lương Bính Thu gật đầu, đáp: “Trước kia tôi từng thấy sư phụ của mình sử dụng nó”.
“Sư phụ của ông họ Ngô phải không?”, Đinh Dũng hỏi.
“Đinh Đại Sư biết thầy tôi sao?”, Lương Bính Thu vô cùng ngạc nhiên.
Đinh Dũng không chỉ biết Lục hợp thần châm mà còn biết cả sư phụ của ông họ Ngô.
Rốt cuộc cậu ấy là ai?
Đinh Dũng lắc đầu.
Anh không hề biết thầy của Lương Bính Thu.
Nhưng anh quen Ngô Chấn Bình, cụ tổ của sư phụ Lương Bính Thu.
Năm ấy, sau khi Ngô Chấn Bình học được Lục hợp thần châm, từng hứa với anh rằng, ông ấy sẽ chỉ dạy nó cho người nhà họ Ngô, sẽ không để lộ ra ngoài.
Vì thế tới nay, người biết Lục hợp thần châm ngoài Đinh Dũng ra thì chỉ có người nhà họ Ngô.
Lương Bính Thu càng nghi ngờ, Ngô Cửu An từng nói Lục hợp thần châm chỉ có người nhà họ Ngô mới được học.
Cho dù là học trò cuối cùng của Ngô Cửu An là ông cũng không có tư cách học.
Nhưng hôm nay, lại có một người đứng trước mặt ông thực hiện Lục hợp thần châm.
Hơn nữa, người này lại không quen Ngô Cửu An.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Năm phút sau, gương mặt nhợt nhạt của đứa trẻ dần dần trở nên hồng hào, nọc độc trong người cũng được Đinh Dũng dùng châm đẩy ra ngoài.
Lương Bính Thu chứng kiến tất cả thì phục Đinh Dũng sát đất.
Hôm nay Đinh Dũng lại cho ông chứng kiến cứu người chết thành người sống đích thực là như thế nào.
Hai lần liên tiếp dành lại người từ tay thần chết.
Lần nào cũng đều vô cùng nguy kịch, thực sự không thể tin nổi.
Lương Bính Thu cảm thấy cho dù là thầy của ông, vua châm cứu Ngô Cửu An có tới đây thì cũng chưa chắc làm tốt bằng Đinh Dũng.
Đinh Dũng ra khỏi phòng cấp cứu, phát hiện ra Hồ Đông Hải đang an ủi hai vợ chồng Lý Hải Dân.
Đinh Dũng lắc đầu, không coi trọng mình thế thì mời mình tới đây làm gì?
“Con gái ông tỉnh rồi.
Ông vào trong thăm cô bé đi”, Đinh Dũng nhìn Lý Hải dân một cái, nói.
“Cậu nói là, con bé… tỉnh rồi sao?”, mắt Lý Hải Dân bỗng sáng rực, xúc động ôm lấy Đinh Dũng.
Vợ Lý Hải Dân, Lưu Phương cũng ngừng khóc, không dám tin rồi cứ thế nhìn Đinh Dũng.
“Cậu Đinh, chuyện này không đùa được đâu!”, Hồ Đông Hải nghiêm túc nói, sợ Đinh Dũng lấy chuyện này ra đùa.
Dù sao thì vừa nãy Giả Dược Kỳ cũng đã bảo hai vợ chồng Lý Hải Dân chuẩn bị hậu sự.
Đinh Dũng trợn mắt: “Vào trong là biết!”.
Vừa nói xong, hai vợ chồng Lý Hải Dân vội vàng xông vào phòng cấp cứu, Hồ Đông Hải cũng vội chạy theo.
Trên giường bệnh, bé gái đã mở mắt.
Tuy rằng trông vẫn còn rất yếu, nhưng so với khuôn mặt tím tái đáng sợ khi nãy thì khác nhau một trời một vực.
“Chủ nhiệm Lương, chuyện này là thế nào, con gái tôi không phải là…”, Lý Hải Dân đến bây giờ vẫn không thể tin, cảm giác mọi chuyện như một giấc mơ.
Lúc Giả Dược Kỳ đi ra, không phải đã nói con gái không cứu được nữa sao?
“Chủ tịch Lý, anh phải hậu tạ cậu Đinh đây.
Nếu như không có Đinh Đại Sư ra tay, thì e rằng hôm nay cô bé thật sự đi theo các cụ rồi”, Lương Bính Thu cảm thán, rồi kể lại hết mọi chuyện.
Nghe xong, Lý Hải Dân, vợ ông ấy và cả Hồ Đông Hải đều mắt chữ O mồm chữ A, rõ ràng là không ngờ được chuyện này lại rối rắm đến thế.
Đinh Dũng có chuyên môn y học giỏi như thế mà lại là một chàng trai ở rể bị coi thường!
“Tiểu Hồ, mau mời cậu Đinh tới đây!”, Lý Hải Dân vội nói, vừa nãy tại vì Giả Dược Kỳ nên ông không hề tôn trọng Đinh Dũng.
Bây giờ đương nhiên cảm thấy phải bù đắp, thêm cả cảm ơn nữa.
Dù sao Đinh Dũng cũng là người cứu mạng con gái ông.
Hồ Đông Hải chạy ra ngoài nhưng hành lang chẳng có một bóng người.
Không biết Đinh Dũng đã rời khỏi bệnh viện từ bao giờ.
“Chủ tịch Lý, cậu Đinh đã đi rồi”.
“Đi rồi?”, Lý Hải Dân sững sờ.
Sao đã đi rồi? Dù sao ông cũng là Chủ tịch thành phố, sao Đinh Dũng lại không nể mặt ông thế được? Sống hơn nửa đời người rồi, lần đầu tiên Lý Hải Dân gặp người kỳ lạ như thế.
Hồ Đông Hải gật đầu, cũng cảm thấy rất lạ.
Bình thường không biết bao nhiêu người muốn làm quen chủ tịch Lý mà chẳng được.
Hôm nay Đinh Dũng có cơ hội tốt như thế mà lại không cần.
Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc ai cũng sẽ nghĩ Đinh Dũng bị điên.
“Ha, ha, xem ra cậu Đinh là một người thú vị”, Lý Hải Dân cười giòn tan.
Từ câu chuyện mà Lương Bính Thu kể, có lẽ Đinh Dũng thật sự là người quái dị không tham quyền thế, không mưu cầu gì.
Nếu không, với khả năng của cậu ấy, thì chẳng cần phải làm rể cho nhà họ Hàn.
Nhưng điều này cũng khiến Lý Hải Dân quyết tâm kết giao với Đinh Dũng.
Kiểu người thanh cao, liêm chính như cậu ấy thật sự là hiếm có trong xã hội giả dối bây giờ.
“Hải Dân, thế Giả Dược Kỳ thì sao?”, Lưu Phương nhìn chồng nói.
Ai cũng bảo phụ nữ hẹp hòi, Giả Dược Kỳ suýt chút nữa thì làm con gái chết oan.
Mối thù này Lưu Phương nhớ rồi đấy.
“Giả Dược Kỳ…”, Lý Hải Dân lẩm bẩm, trong lòng ông cũng không mấy hài lòng với Giả Dược Kỳ.
Theo lời kể của Lương Bính Thu, không khó để biết được Giả Dược Kỳ mới từ nước ngoài về, cao ngạo tự đại, không coi ai ra gì.
Hơn thế, là một bác sĩ nhưng lại coi tính mạng bệnh nhân như trò đùa.
Đúng là không biết phải nói sao.
“Đông Hải, gọi điện thoại cho cục trưởng Lưu của Cục Y tế.
Bảo là tôi không muốn sau này trong hệ thống y tế của Kim Châu có người tên Giả Dược Kỳ”, Lý Hải Dân dặn dò.
“Vâng.
Tôi sẽ đi làm ngay”, Hồ Đông Hải gật đầu.
Lương Bính Thu đứng bên cạnh nghe mà thầm sợ hãi.
Giả Dược Kỳ ngu ngốc e là vẫn chưa biết mình đã vô tình đắc tội với ông lớn.
Loại tên khỏi hệ thống y tế Kim Châu, sự trừng phạt này không phải nhẹ, ít nhất thì ở Kim Châu, Giả Dược Kỳ cũng đừng mong ngóc đầu lên được.
Hơn nữa Lý Hải Dân quyết định như thế e là có ý nể mặt Đinh Dũng.
Đinh Dũng lúc này đã về đến nhà, hai lần châm cứu hôm nay đã hiến anh tốn không ít sức.
Cho dù tính cách Đinh Dũng kiên cường thì cũng không chịu nổi.
Vì thế anh chỉ tắm táp đơn giản rồi nằm lên giường và bắt đầu ngáy…
Đinh Dũng bị đạp tỉnh ngủ.
“Tối qua mấy giờ anh về thế?!”, gương mặt xinh đẹp của Hàn Phương Nhiên rất lạnh lùng, nhìn Đinh Dũng vẫn còn đang ngái ngủ nằm trên giường của mình.
“Hơn hai giờ.
Sao thế?”, Đinh Dũng vò cái đầu rối bù, mới sáng sớm Hàn Phương Nhiên nổi điên gì không biết.
Hàn Phương Nhiên trợn mắt nhìn Đinh Dũng: “Anh còn hỏi sao thế? Ai cho anh ngủ trên giường của tôi?”.
“Em là vợ anh.
Anh không ngủ trên giường em chẳng lẽ ngủ trên giường người phụ nữ khác à?”, Đinh Dũng bị lời nói của Hàn Phương Nhiên làm cho tức cười.
Nhưng Hàn Phương Nhiên nói thế anh mới nhớ ra, “mình” hồi trước đúng là có ngủ riêng phòng với Hàn Phương Nhiên.
Nhưng tối qua về muộn, lại mệt quá nên quên luôn chuyện này.
“Đinh Dũng, đừng tưởng rằng anh có chút bản lĩnh mà được đằng chân lân đằng đầu.
Sau này chưa có sự cho phép của tôi thì không được bước chân vào phòng tôi! Bây giờ, mời anh ra ngoài!”, Hàn Phương Nhiên lạnh lùng gào lên.
Tuy rằng việc Đinh Dũng làm hôm qua thực sự đã vượt khỏi tưởng tượng của cô, nhưng vẫn còn kém xa so với yêu cầu của cô.
“Được, được.
Anh đi ra được chưa”, Đinh Dũng gượng cười.
Xuống giường, đi dép lê quay về phòng ngủ của mình.
Ai ngờ anh vừa mới đặt lưng chưa được mười phút, Hàn Phương Nhiên lại đi vào.
“Đừng ngủ nữa.
Dậy đi.
Mau đi mua thức ăn về nấu cơm”, Hàn Phương Nhiên dựa người vào cửa, mặt không cảm xúc nói với Đinh Dũng.
Đinh Dũng hơi bất lực dụi mắt, xem ra hôm nay muốn ngủ ngon cũng không được rồi.
Rửa mặt xong, Đinh Dũng lái xe điện đi chợ.
Bởi vì bình thường hay đi chợ nên rất nhiều người ở chợ biết Đinh Dũng.
Vừa thấy Đinh Dũng, bao nhiêu chủ sạp hàng đều nhiệt tình chào hỏi.
Đinh Dũng cũng cười đáp lại từng người một.
Sống hơn 5000 năm nhưng đúng thật đây là lần đầu tiên anh đi chợ.
Lát sau, Đinh Dũng đã mua xong những thứ mà Hàn Phương Nhiên yêu cầu, lên xe điện chuẩn bị đi về.
Cùng lúc đó, ở biệt thự Hương Sơn, cổng lớn nhà họ Hàn lại vô cùng náo nhiệt.
Một chiếc Lamborghini mới toanh màu đỏ, cùng với 999 đóa hoa hồng xếp hình trái tim to oạch, rõ ràng là chuẩn bị để cầu hôn..
Danh Sách Chương: