Trước kia Đinh Dũng đã từng sống ở Ngự Thiện Phòng trong Hoàng Cung nên những món ăn mà anh nấu ra không chỉ có hương có sắc mà còn hết sức tinh tế khiến người ta chỉ cần nhìn là đã muốn ăn rồi.
Khi anh đang bày biện bàn ăn thì đột nhiên cánh cửa nhà có ai đó mở ra.
Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn đi vào, thấy Đinh Dũng, Lâm Hồng Ngạn hắng giọng, mặt mày khó coi ngồi lên sofa.
“Thật không biết khiếp trước gây ra hoạ gì mà kiếp này gặp bao nhiêu đứa ăn hại như vậy, số tôi đúng số khổ mà”, Lâm Hồng Ngạn tỏ ra bất bình, sướt mướt nói: “Nhìn người ta mà xem, rồi nhìn lại nó mà xem, rõ ràng là một trời một vực”.
Advertisement
“Cũng không biết Hàn Châu Nhi có phúc thế nào mà được người ta mang bao nhiêu lễ vật đến để hỏi cưới như vậy, thật là ngưỡng mộ quá đi”, nói rồi, Lâm Hồng Ngạn liếc mắt sang Đinh Dũng. “Nhìn người ta mà xem, ba lễ giới thiệu với sáu sính lễ, cưới hỏi đàng hoàng, đâu giống cậu, đến một món sính lễ còn không có”.
“Ôi dào, được rồi, ai bảo Hàn Phương Nhiên nhà chúng ta không tốt số chứ”, Hàn Thành Sơn cau mày. Mặc dù ông ta không nói gì nhưng cũng liếc mắt nhìn Đinh Dũng với cái nhìn thất vọng.
Thấy vậy, Đinh Dũng mặt mày khác thường. Xem ra nhà họ Hàn đã nhận được sính lễ mà mình tặng rồi, có điều cũng chẳng phải vội giải thích vì hiện giờ kể cả Đinh Dũng có nói với bọn họ sính lễ đó do anh tặng thì Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn cũng sẽ không tin, đợi tới tiệc mừng thọ mới nói cũng không muộn.
Advertisement
Nghĩ vậy, Đinh Dũng lại cười thầm, gại gại đầu, nói: “Bố mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tặng Phương Nhiên sính lễ ra tấm ra món cho bố mẹ nở mày nở mặt”.
“Haiz! Chỉ dựa vào cậu sao? Cậu chỉ cần bỏ ra một phần mười sính lễ hôm nay là tôi mừng lắm rồi. Cậu có bỏ ra nổi không?” nghe Đinh Dũng nói vậy, Lâm Hồng Ngạn nhếch miệng mỉa mai. “Một tên nghèo kiết xác như cậu lấy cái gì ra làm sính lễ, đến ăn uống còn ăn nhà chúng tôi”.
Nghe vậy, Đinh Dũng cau mày định lên tiếng thì đột nhiên cánh cửa lại được đẩy ra. Hàn Phương Nhiên bước vào thấy cả ba đang đứng trong phòng khách thì chợt sững người, hỏi: “Bố mẹ, Đinh Dũng, ba người ở đây làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là nói luyên thuyên thôi”, Lâm Hồng Ngạn trợn mắt nhìn Đinh Dũng rồi nhìn sang Hàn Phương Nhiên với con mắt đố kỵ: “Phương Nhiên, hôm nay có người đem sính lễ tới nhà tổ, con nghe nói chưa?”
“Ồ, con nghe nói rồi”, nghe Lâm Hồng Ngạn nhắc tới chuyện này, Hàn Phương Nhiên gật đầu, mặc dù cô rất ngưỡng mộ nhưng chỉ cười, nói: “Cũng không biết là em nào mà tốt số vậy”.
“Có thể là em thì sao?”, Đinh Dũng hỏi lại, lời nói đến miệng anh mới thấy có gì đó không ổn rồi vội bụm miệng lại.
“Hừ, nếu như là con gái mẹ thì tốt, tới lúc đó cậu biết điều một chút đi”, Lâm Hồng Ngạn liếc Đinh Dũng một cái. Cho dù bà ta biết là không thể có chuyện đó nhưng vẫn nghiến răng nói.
Còn Hàn Phương Nhiên nghe xong thì chợt cau mày, nhìn sang Đinh Dũng với vẻ mặt lạnh lùng: “Đinh Dũng, anh bất tài vậy sao? Nếu thật sự là em thì anh làm thế nào?”
“Cho dù là sính lễ của ai thì anh cũng sẽ không nhường em cho người ta. Em là vợ anh, không ai cướp được”, nghe Hàn Phương Nhiên nói vậy, mặt mày Đinh Dũng chợt nhiêm túc hẳn lại.
Hàn Phương Nhiên lườm anh một cái, vẻ mặt cũng dịu lại hơn: “Thế còn được”.
“Hừ, nếu như vậy thật thì cậu cút ngay cho tôi”, nghe thế, Lâm Hồng Ngạn mỉa mai.
Thấy Lâm Hồng Ngạn lại định tiếp tục nói, Hàn Phương Nhiên vội khoát tay nói với Đinh Dũng: “Đinh Dũng, anh đến đây”.
“Rửa tay ăn cơm thôi”, thấy Hàn Phương Nhiên đi vào bếp, Đinh Dũng cũng vội đi theo.
Lâm Hồng Ngạn trừng mắt nhìn hai người bọn họ, hắng giọng quay đầu nhìn sang bữa cơm mà Đinh Dũng nấu, bà ta không kiềm chế nổi, đi tới cầm đũa, vẻ mặt cũng dịu hơn phần nào: “Mặc dù tiểu tử này là tên bỏ đi nhưng nấu cơm cũng rất ngon”.
“Đợi hai đứa ra ngoài rồi cùng ăn”, Hàn Thành Sơn lắc đầu.
Từ đầu ông ta cũng khó chịu và thất vọng với Đinh Dũng nhưng bây giờ, ông ta đã nghĩ thông rồi. Thực ra Đinh Dũng cũng đã tốt lên nhiều, về những điểm này thì ông ta đều thấy cả.
“Nhìn cái ánh mắt ông kìa, tôi cảnh cáo ông Hàn Thành Sơn, ông phải đứng cùng chiến tuyến với tôi. Nếu như có thiếu gia nhà nào giàu có theo đuổi con gái chúng ta thì không được mềm lòng luôn, hiểu chưa?”, Lâm Hồng Ngạn liếc Hàn Thành Sơn, hắng giọng.
“Theo tôi thấy thì thôi bỏ đi, việc của con gái cứ để nó tự…”, Hàn Thành Sơn thở dài định nói để Hàn Phương Nhiên tự lựa chọn, nhưng còn chưa nói hết lời đã bị cái cau mày của Lâm Hồng Ngạn làm cho cứng họng. “Ông nói lại lần nữa cho tôi xem”.
“Tôi sai rồi, vợ, tôi sai rồi, đau, đau!!!”, Hàn Thành Sơn vội khẽ giọng xin tha. “Tôi nghe bà cả, vợ nói gì cũng đúng hết, tôi nhất định sẽ đứng cùng chiến tuyến với bà”.
Còn lúc này, Đinh Dũng đã cùng Hàn Phương Nhiên về phòng. Vào trong phòng, Hàn Phương Nhiên lập tức đóng cửa, ngồi trên giường khoanh tay trước ngực: “Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi”.
“Đúng rồi, anh nghe nói việc có người mang sính lễ đến nhà tổ chưa?”, Hàn Phương Nhiên ngẩng đầu nhìn Đinh Dũng, nói: “Em nghĩ mẹ em vì việc này mà vừa rồi mới nói vậy với anh, anh đừng để bụng nha”.
Hàn Phương Nhiên vừa nói vừa hất tóc trên trán, bất lực nói: “Đại gia thần bí đó đúng là khiến người ta phải trầm trồ, hiện giờ trong gia tộc đều đang xôn xao về việc này, rất có khả năng số sính lễ này là tặng cho em Hàn Châu Nhi”.
Đương nhiên khi nói tới đây, trong mắt Hàn Phương Nhiên rõ vẻ ngưỡng mộ, có điều cô nhanh chóng che đậy nó đi.
Đinh Dũng đương nhiên nhận ra ánh mắt đó của cô. Anh chỉ cười, ngồi cạnh Hàn Phương Nhiên, nói: “Nếu mà tặng cho em thật thì sao?”
“Hừ, anh đang đùa em đấy à?”, Hàn Phương Nhiên hắng giọng quay đầu đi. Đinh Dũng khẽ cười, không nói tiếp chủ đề đó nữa. “Đúng rồi, phía công trường thuận lợi chưa em?”
“Ừm, tạm thời không có vấn đề gì, từ sau khi anh đuổi đám người kia đi thì bọn họ không dám đến nữa”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Phương Nhiên sững người một lát, sau đó lại nói tiếp. “Anh chuẩn bị quà cho ông thế nào rồi?”
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ chuẩn bị, tới lúc đó anh sẽ cho em một bất ngờ”, Đinh Dũng cười bí hiểm.