Mục lục
Chàng Rể Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đưa mắt nhìn theo mấy người phía Thiết Vô Cực rời đi, Đinh Dũng mới đi một vòng trong biệt thự. Anh rất hài lòng với kết cấu tổng thể ở đây, duy chỉ con rồng xanh ở bể nước thì Đinh Dũng lại đang phân vân có cần mời người đến để xoá nó đi hay không. Thực sự anh không ưng nó cho lắm.  

“Được rồi, việc này để sau rồi tính”, Đinh Dũng lắc đầu, anh gác chuyện này sang một bên, sau đó nhìn những công nhân đang vội vàng tu sửa, nói: “Mọi người đều vất vả rồi, có điều tôi vẫn muốn mọi người giúp tôi một việc này. Mọi người tăng nhanh tốc độ, nhất định phải hoàn thành mọi việc tu sửa trước khi trời tối. Tôi sẽ bỏ thêm tiền, cho mỗi người thêm một nghìn tệ để tỏ lòng cảm ơn”.  

Lời của Đinh Dũng kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người. Anh cho người thống kê hết toàn bộ số lượng công nhân, sau đó chọn ra một người đại diện, giao tiền cho người này.  

Việc tu sửa phải hoàn thành trong vòng ngày hôm nay. Như vậy thì tối nay anh và Hàn Phương Nhiên mới không cần quay về, cứ ngủ ở đây là được, tránh về nhà lại bị bố mẹ vợ giám sát.  

“Vâng, cảm ơn ông chủ”, cầm một nghìn tệ trong tay, những công nhân ở đây hồ hởi thấy rõ. Bọn họ liên tiếp nói cảm ơn Đinh Dũng.  

Advertisement

Nửa tiếng sau, Đinh Dũng nhận được điện thoại của Hàn Phương Nhiên. Cô đã tới trang viên Thanh Long, Mọi người đã đến đây đông đủ nên bảo Đinh Dũng mau ra ngoài.  

“Mọi người làm nhé, tôi ra ngoài trước”, Đinh Dũng nói với những công nhân ở đây rồi lái xe rời đi.  

“Ông chủ này thật thoáng. Cái xe này cũng phải đến vài triệu nhân dân tệ ấy”, có người nhìn thấy chiếc siêu xe thì không khỏi trầm trồ.  

Ở cổng trang viên Thanh Long có tới ba, bốn mươi người đang đứng, lúc này bọn họ đứng thành từng nhóm nói chuyện với nhau hết sức vui vẻ.  

Advertisement

Nếu ai tinh mắt là có thể nhận ra trong đám người này có hai kiểu. Một nhóm thì ăn mặc bình thường còn nhóm còn lại thì phần lớn đều ăn mặc hàng hiệu xa xỉ, xung quanh còn có mấy tên nịnh bợ, nói cười rôm rả.  

“Phương Nhiên, Đinh Dũng chưa đến sao”, Dương Phàm khoanh tay trước ngực nhìn Hàn Phương Nhiên bĩu môi nói.  

Nghe vậy, Hàn Phương Nhiên mới nhìn đồng hồ. Đã quá thời gian hẹn rồi mà sao Đinh Dũng còn chưa tới. Cô bất giác cau mày.  

“Phương Nhiên, chồng cậu đúng là uy phong, để cho bao nhiêu người bọn tôi phải đợi như vậy”, đúng lúc này, có một người đàn ông mặc đồ âu đi tới, cười nói.  

Mặc dù trông người này không đẹp trai bảnh bao nhưng đồ hiệu hắn ta đắp lên người, đặc biệt là hàng chữ thương hiệu Maserati được in nổi trên chiếc chìa khoá hắn đeo ở hông lại khiến người ta phải chú ý.  

Không ít người vây xung quanh người này. Hắn ta chính là người khởi xướng buổi liên hoan này, Phùng Gia Hào.  

“Đúng vậy, nghe nói còn là một tên ở rể. Hàn Phương Nhiên cậu đúng là có phúc”, Một người đàn ông dáng người béo mập, mặt mày gian giảo đứng bên Phùng Gia Hào nhìn Hàn Phương Nhiên cười đểu, nói: “Chồng cậu không phải là bắt xe tới chứ?”  

Gã đàn ông vừa lên tiếng đã kéo theo cả tràng cười của tất cả mọi người.  

“Tôi nghĩ có khả năng lắm”, một cô gái đứng bên Phùng Gia Hào cười lạnh lùng, nhìn Hàn Phương Nhiên với ánh mắt coi thường. “Mặc dù Hàn Phương Nhiên là người của nhà họ Hàn nhưng gia đình cô ấy cũng không phải giàu có gì. Cô ấy chỉ có thể đi xe Passat, thì sao có thể mua xe cho chồng được”.  

“Đúng vậy”, mấy cô gái trang điểm loè loẹt, khuôn mặt trông hết sức bình thường cũng chêm vào.  

Những lời nói của bọn họ đến tai Hàn Phương Nhiên khiến cô không khỏi cau mày, nhưng cô cũng không phản bác lại, vì Đinh Dũng rất có khả năng là bắt xe nên mới tới muộn. Vì anh đã đưa xe của mình cho cô từ trước rồi.  

Nghe mấy cô gái xung quanh nói vậy, Phùng Gia Hào mới nhếch miệng châm chọc. Khi còn học đại học, hắn ta rất thích Hàn Phương Nhiên, có điều Hàn Phương Nhiên vẫn luôn từ chối, nên sau đó hắn ta ra nước ngoài phát triển vài năm, kiếm được không ít tiền, định chuẩn bị về nước phát triển thì nào ngờ nghe tin Hàn Phương Nhiên đã kết hôn.  

Vả lại cô còn lấy một tên bỏ đi cho nên hắn mới muốn tổ chức buổi gặp mặt bạn bè, nhân cơ hội này để Hàn Phương Nhiên biết được ban đầu cô không đồng ý lời tỏ tình của hắn là một việc sai lầm.  

Có điều điều khiến Phùng Gia Hào không ngờ tới đó là Hàn Phương Nhiên lại bảo cả chồng mình tới tham gia buổi liên hoan. Hắn đương nhiên phải chớp lấy cơ hội này.  

“Giờ e rằng không dễ bắt xe. Hay là tìm ai đó đi đón anh ta?”, Phùng Gia Hào nhếch miệng nói với giọng đắc ý, cố tình nhấn mạnh vào mấy từ không dễ bắt xe để kéo theo sự chú ý của người khác.  

Tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoài Hàn Phương Nhiên ra thì chỉ có Dương Phàm là biết Đinh Dũng giỏi thế nào, lúc này Dương Phàm nghe xong thì khó chịu, hắng giọng nói: “Sao mọi người biết Đinh Dũng không bắt được xe, nó không chừng sắp đến rồi đấy”.  

“Thật xin lỗi vì để mọi người phải đợi lâu, hay là mọi người vào trong trước đi, tớ lái xe đi đón anh ấy”, Hàn Phương Nhiên cười ái ngại.  

Mọi người còn chưa kịp trả lời thì liền nghe thấy một loạt âm thanh vang lên càng lúc càng gần với bọn họ hơn.  

Một chiếc siêu xe phóng rất nhanh đi theo con đường núi lên đến đây, giây phút đi qua trang viên Thanh Long, chiếc xe được phanh gấp dừng lại trước mặt tất cả mọi người. Cửa xe từ từ được hạ xuống, Đinh Dũng cười nói với những người đứng sau Hàn Phương Nhiên: “Xin lỗi, xin lỗi, để mọi người phải đợi lâu rồi”.  

“Anh đẹp trai này là ai chứ?”, thấy Đinh Dũng, có cả đám con gái nhao nhao lên tán thưởng. “Chiếc xe này đẹp quá, người cũng khí chất nữa”.  

“Lẽ nào là anh Phùng mời tới?”, người đàn ông với khuôn mặt giảo hoạt thấy Đinh Dũng thì sáng mắt lên, định bụng nịnh hót lấy lòng.  

Mặc dù không biết giá trị chiếc xe mà Đinh Dũng đi nhưng trông cũng chẳng kém hề cạnh so với con xe Maserati của Phùng Gia Hào, thậm chí trông ngoại quan của chiếc xe còn bắt mắt hơn.   

“Xin hỏi anh là ai?”, Phùng Gia Hào cảm nhận được Đinh Dũng hơn mình về phong độ nên không khỏi cau mày. “Sao giờ anh mới đến, mọi người đợi lâu lắm rồi”, thấy chiếc siêu xe mà Đinh Dũng đi tời, Hàn Phương Nhiên cũng ngây người mất một lúc rồi mới phản ứng lại.  

“Hi hi, tôi là chồng của Hàn Phương Nhiên, tôi là Đinh Dũng”, Đinh Dũng gãi đầu, mở cửa xe bước xuống, nói với nhân viên bảo vệ ở bên: “Phiền anh đỗ xe giúp tôi”.  

“Cái gì, anh là chồng của Hàn Phương Nhiên? Là tên bỏ đi…”, gã đàn ông mặt mày giảo hoạt thấy thế thì há hốc miệng, hắn lên tiếng thì cảm thấy có gì đó không đúng nên vội ngậm miệng lại, ái ngại cười nói.  

“Mọi người vào cả đi”, Phùng Gia Hào tối sầm mặt lại.   

Lúc này mọi người mới định thần trở lại, người nào người nấy đều nhìn Hàn Phương Nhiên và Đinh Dũng với con mắt hết sức ngạc nhiên. Ai mà ngờ nổi kẻ bỏ đi trong lời đồn lại có thể đi chiếc siêu xe đắt đỏ như vậy.  

“Bạn em giàu có thật đấy”, Đinh Dũng nhận ra chiếc chìa khoá Maserati của Phùng Gia Hào nên bật cười nói.  

Ai ngờ Hàn Phương Nhiên lại kéo Đinh Dũng lại, liếc anh ấm ức, nói: “Hừ, cũng chẳng giàu bằng bạn anh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK