Mục lục
Chàng Rể Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hàn Hàn?”, những việc này đều là do hắn ta làm?”, Đinh Dũng nheo mắt hỏi lại.  

Tên Hàn Hàn này đúng là không cho người ta yên ổn. Hàn Phương Nhiên mới rời khỏi công ty được mấy ngày mà hắn đã giở trò rồi. Tập đoàn Hàn Thị có một người như hắn đúng là đen đủi tám đời.  

“Biết Hàn thiếu gia mà còn không mau cút đi, nếu để Hàn thiếu gia biết thì cậu nhất định sống không yên đâu”, tên giám sát lạnh giọng, không hề ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.  

Thấy tên giám sát nói vậy, Đinh Dũng nhướng mày, rút điện thoại ra, mở phần ghi âm, nói: “Nói không có bằng chứng, sao tôi phải tin anh, nói không chừng anh muốn hại Hàn Hàn thì sao?”  

Advertisement

“Tôi không muốn nói nhiều với cậu nữa, nói tóm lại, mau cút khỏi đây”, nghe Đinh Dũng nói vậy, tên giám sát kia cau mày, nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng: “Nếu cậu còn không đi thì tôi chỉ có thể gọi người đuổi cậu đi thôi”.  

“Anh đã không muốn nói thì tôi chỉ có thể tìm Hàn Hàn tới, đích thân đối chất”, Đinh Dũng lắc đầu, ánh mắt càng tỏ ra lạnh lùng hơn. Việc ngày hôm nay bắt buộc phải giải quyết dứt điểm, công trình này phải ngừng thi công ngay lập tức.  

Nếu không, một công trình kém thế này, kéo dài thời gian thì chỉ có thể khiến cho tập đoàn Hàn Thị, thậm chí có khả năng vì thế mà sa vào bùn lầy.  

“Dựa vào cậu à? Còn muốn tìm Hàn thiếu gia?”, tên giám sát cười lạnh lùng, nhìn Đinh Dũng mỉa mai: “Nếu như có thể gọi được Hàn thiếu gia ra đây thì tôi đi đầu xuống đất”.  

Advertisement

“Hai người đến đúng lúc lắm, đuổi bọn họ đi cho tôi”, đúng lúc này, hai người đàn ông đội mũ an toàn lao động màu vàng đi tới. Tên giám sát kia lập tức gọi bọn họ lại và chỉ vào Đinh Dũng: “Tôi không muốn nhìn thấy người này nữa”.  

“Cái này…”, cả hai người kia thẫn thờ, sau đó đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó cười ái ngại, nhìn Đinh Dũng nói: “Mời cậu”.  

Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, nhìn tên giám sát, gật đầu nói: “Yên tâm, tôi sẽ đi, có điều nhớ lời anh nói đấy, tôi sẽ quay lại”.  

Nói rồi, Đinh Dũng nhìn cả hai người kia, không muốn làm khó bọn họ nên chủ động quay người rời đi.  

Anh không ngờ một tên giám sát cỏn con mà lại ngông cuồng như vậy, xem ra sau khi nơi này không có sự giám sát của Hàn Phương Nhiên thì lập tức biến thành nơi để cho đám người của Hàn Hàn vơ vét tiền nong, cứ như vậy thì việc tập đoàn Hàn Thị phá sản cũng chẳng bao lâu nữa.  

Sau khi rời khỏi công trường, Đinh Dũng cứ thế lái xe tới tập đoàn Hàn Thị, trên đường anh gọi điện cho Hàn Phương Nhiên, nói với cô việc ở công trường.  

Nghe công trường xảy ra thất thoát lớn như vậy, Hàn Phương Nhiên sốt ruột không thôi, cô bảo Đinh Dũng đón mình. Đinh Dũng nghe xong thì mới thấy hối hận vì đã nói với Hàn Phương Nhiên những điều này, cuối cùng anh khuyên nhủ Hàn Phương Nhiên qua điện thoại một hồi lâu, mãi tới khi anh đồng ý giải quyết việc này ổn thoả thì Hàn Phương Nhiên mới yên tâm.  

Sau khi ngắt điện thoại, Đinh Dũng để điện thoại lên hộp đựng đồ. Vốn dĩ anh định ghi âm “bằng chứng phạm tội” nhưng bất thành. Hiện giờ cứ đi thẳng tới tìm Hàn Hàn thì chắc chắn hắn sẽ không thừa nhận, phải nghĩ ra cách tìm chứng cứ mới được.  

“Cứ đi tìm trợ lý kia hỏi đã”, nghĩ vậy Đinh Dũng đi thẳng tới văn phòng của Hàn Phương Nhiên.  

Vừa vào tới gần văn phòng của Hàn Phương Nhiên, anh còn chưa kịp đẩy cửa thì đã nghe giọng nói cuống quýt của cô trợ lý: “Các anh không thể như vậy được, hòm bảo mật này là của chị Phương Nhiên, các anh không được mang nó đi”.  

“Cút ra cho tôi, Hàn thiếu gia dặn dò rồi, cô dám làm trái lời phải không?”, giọng cô trợ lý vừa dứt liền nghe thấy giọng nói của một gã đàn ông.  

Bốp! Một âm thanh chát chúa vang lên, sau đó là tiếng kêu thất thanh của cô trợ lý.  

Lúc này, cả hai gã đàn ông đang đứng ở bên cạnh hộp bảo mật ở văn phòng Hàn Phương Nhiên, một người trong đó đang dò tìm mật khẩu, người còn lại giáng cho trợ lý của Hàn Phương Nhiên một cái bạt, lạnh giọng nói: “Tôi khuyên cô tốt nhất cút cho tôi, nếu không đừng trách anh em tôi không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc”.  

“Nếu không phải là ở công ty thì tôi đây cho cô xong đời rồi. Còn không mau cút đi?”, mặt mày gã đàn ông kia giảo hoạt, lửa giận bừng bừng trong đôi mắt.  

Nghe vậy, cô trợ lý tái mét mặt, vội lùi về sau hai bước, nghiến chặt răng, trong ánh mắt chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.  

Bên trong chiếc hòm có mật mã này đều là tài liệu cơ mật cũng như những hợp đồng quan trọng mà Hàn Phương Nhiên ký kết. Hiện giờ Hàn Phương Nhiên không có ở đây, không ngờ Hàn Hàn lại cho người qua cướp.  

Thế nhưng hiện giờ trong phòng lại như rắn mất đầu, không ai dám đứng ra đối đầu với Hàn Hàn vì thông tin Hàn Phương Nhiên bị bắt đã loan ra khắp công ty. Trước đó Hàn Châu Nhi sau khi chịu sự chỉ trích thì không thể gượng dậy nổi. Hiện giờ lại không có sự uy hiếp của Hàn Phương Nhiên cho nên Hàn Hàn lại như hổ mọc  cánh, gần như dưới một người mà trên vạn người.  

Kể cả là đứng trước tất cả những người của phòng ban khác mà cướp đồ như vậy nhưng người của phòng mà Hàn Phương Nhiên quản lý cũng không ai dám nói gì. Duy chỉ có trợ lý của Hàn Phương Nhiên là còn cố gắng, chỉ đáng tiếc căn bản không phải là đối thủ của hai người này.  

“Hai người, hai người đúng là ăn cướp giữa ban ngày. Chị Hàn quay lại sẽ không tha cho các người”, trợ lý nghiến răng, nhìn đối phương, nhìn trân trân đối phương mở được hòm và lấy những tài liệu cơ mật ra ngoài.  

Thấy cô trợ lý nói vậy, hai tên kia bật cười lạnh lùng, một tên trong đó đi tới phía cô gái: “Sau này đừng nhắc tới chị Phương Nhiên, chị Phương Nhiên gì đó nữa. Cô ta bị bắt, sống chết còn chẳng rõ. Hiện giờ mọi thứ trong công ty đều nằm trong tay Hàn thiếu gia, Hàn thiếu gia sau này nhất định sẽ kế thừa cả tập đoàn, cô còn không nhân cơ hội này đi lấy lòng Hàn thiếu gia đi”.  

“Hừ, chỉ dựa vào anh ta mà đòi thừa kế tập đoàn, tôi thấy anh ta đang nằm mơ đấy. Chị Phương Nhiên nhất định sẽ quay lại”, cô trợ lý mặt mày khó coi, nhưng trong ánh mắt lại tỏ vẻ kiên định.  

Cô ấy không phải chưa từng nghĩ giống những người khác, nhưng cứ mỗi lần nghĩ tới Hàn Phương Nhiên đối xử tốt với mình thế nào, cô lại nghĩ mình không thể bỏ mặc mọi chuyện như vậy, cho dù mất đi công việc này thì cô ấy cũng nhất định phải bảo vệ lợi ích của Hàn Phương Nhiên tới cuối cùng.  

“Khốn nạn, dám thái độ với thiếu gia Hàn Hàn à?”, hai gã đàn ông kia nghe vậy thì tối sầm mặt lại, đi tới với vẻ hung hăng, bóp cổ cô gái, nạt nộ: “Hàn Hàn thiếu gia nhất định sẽ kế thừa tập đoàn, cô sỉ nhục thiếu gia như vậy, lẽ nào muốn bị khai trừ?”  

Cả hai người bọn họ đều là những tên tay chân trung thành của Hàn Hàn, bọn họ đã đứng về phe Hàn Hàn, nếu như Hàn Hàn không tranh được chức vị thì tới lúc đó, bọn họ cũng chẳng có nổi kết cục tốt đẹp, đây cũng là điều khiến bọn họ không thể nhịn nổi.  

Đinh Dũng đứng ở cửa, vốn dĩ anh còn muốn nghe thêm một lát nhưng không ngờ hai tên này lại dám ra tay với một cô gái giữa ban ngày ban mặt thế này. Đinh Dũng đương nhiên không thể ngó lơ được nữa, anh lập tức đẩy cửa bước vào, nhanh chóng thoắt ẩn thoắt hiện, tới bên cạnh gã đàn ông kia, nắm chặt lấy cổ tay gã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK