Hiện giờ Hàn Phương Nhiên điều hắn ta tới giám sát quản lý công trình, Hàn Hàn đương nhiên sẽ không làm. Tự dưng lại bỏ một công việc nhàn hạ lương cao đi đến giám sát quản lý công trình, ngày ngày vùi đầu vào bụi bẩn. Trừ phi não hắn ta có vấn đề, nếu không thì hắn sẽ chẳng bao giờ đồng ý.
Thế nhưng có một số việc không phải cứ không đồng ý là không cần phải làm.
“Đi hay không đi là việc của anh”, Hàn Phương Nhiên tươi cười chỉ về phía trước. “Em sẽ nói với chủ tịch hội đồng quản trị, tới lúc đó, nếu anh không đồng ý đi giám sát công trình thì có thể từ chức về nhà”.
“Cô…”, nghe Hàn Phương Nhiên nói vậy, Hàn Hàn phẫn nộ chỉ vào mặt cô. “Cô đừng có mà ức hiếp người quá đáng”.
“Chức vụ của anh đã có người mới chọn rồi”, Hàn Phương Nhiên nhếch miệng cười, lãnh đạm nói. “Hiện giờ anh có thể tới phòng nhân sự để báo danh rồi”.
Advertisement
Nói xong, Hàn Phương Nhiên không quan tâm tới Hàn Hàn nữa, cô cùng Đinh Dũng ra khỏi phòng họp.
“Cô cứ đợi đấy cho tôi, tôi xem cô đắc ý được bao lâu”, Hàn Hàn nhìn bóng Hàn Phương Nhiên hằn học ném lại một câu.
“Ồ, xem ra anh họ tới công trường phơi nắng phơi gió rồi. Vừa hay ở đây em có kem chống nắng, anh có cần lấy một lọ không?”, thấy Hàn Phương Nhiên trừng trị Hàn Hàn, Hàn Châu Nhi cũng đi tới thêm mắm dặm muối. “Ôi ôi ôi, đúng là nực cười”.
“Cút”, Hàn Hàn nghiến răng.
Advertisement
“Hừ, cho thể diện mà không biết giữ”, Hàn Châu Nhi hắng giọng. Cô nhìn Hàn Hàn cười lạnh lùng. “Còn tưởng rằng mình là đại thiếu gia như trước kia nữa cơ. Anh của bây giờ cũng chỉ là tên bỏ đi mà thôi”.
Lúc này, Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên đã quay về văn phòng.
Lần này cả hai người lập được công lớn. Hàn Phương Nhiên đã có chỗ đứng vững chắc ở tập đoàn Hàn Thị, vả lại đây cũng là lần đầu cô có thực quyền trong tay trừng trị Hàn Hàn. Cảm giác này mới thoải mái làm sao.
Buổi sáng, Đinh Dũng nhận được tin nhắn của vợ chồng Tống Trường Quân. Bọn họ đã nhận được tiền đền bù nên muốn mời Đinh Dũng ăn một bữa cơm để bày tỏ lòng cảm ơn.
Có điều Đinh Dũng lại không đồng ý. Anh chỉ đáp lại là chuyện nhỏ thôi.
Vốn dĩ Đinh Dũng giúp đỡ hai vợ chồng Tống Trường Quân là vì tấm chân tình trước đó Tống Trường Quân đã cứu anh. Hiện giờ giữa hai bên không ai nợ ai nữa.
Hai vợ chồng Tống Trường Quân là người bình thường, ít tiếp xúc với anh thì tốt hơn, nếu không, lỡ có xảy ra chuyện gì, gặp kẻ nào có ý đồ không tốt thì rất dễ liên lụy đến hai vợ chồng họ.
Còn Thiên Thiên, sau này lớn lên, nếu như muốn vào con đường tu hành, có đôi mắt thần đó, Đinh Dũng cũng không ngại dẫn dắt cô nhập môn. Thành tự sau này chắc chắn sẽ không thể thấp kém được.
“Em đã có chỗ đứng trong tập đoàn rồi, hiện giờ là lúc ổn định thế lực”, Đinh Dũng đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa. “Anh không làm phiền em nữa”.
“Vậy anh đi đâu làm gì?”, nghe vậy, Hàn Phương Nhiên hỏi lại với vẻ mặt thắc mắc.
“Anh định tới trường đại học thăm tiểu Tuyết. Lâu rồi anh còn chưa tới thăm con bé”, Đinh Dũng nhướng mày nhìn Hàn Phương Nhiên.
Hàn Phương Nhiên liếc Đinh Dũng một cái nhưng rồi cũng gật đầu, sau đó rút ra một cái thẻ từ trong túi, nói: “Chắc là anh cũng không có nhiều tiền. Trong thẻ tín dụng này vẫn còn một trăm nghìn nhân dân tệ. Anh lấy số tiền này mà mua quần áo cho tiểu Tuyết”.
“Ừ, vậy anh thay tiểu Tuyết cảm ơn chị dâu trước nhé”, mặc dù Đinh Dũng có cả thẻ thanh toán quốc tế nhưng không phải bất cứ chỗ nào cũng có thể quẹt, nó không tiện bằng thẻ nội địa, thế nên Đinh Dũng vẫn nhận lấy thẻ.
Dù sao thì Đinh Dũng cũng thấy rằng đồ của Hàn Phương Nhiên chính là đồ của anh. Đương nhiên nếu như Hàn Phương Nhiên có ngày nào đó cần đến anh thì Đinh Dũng nhất định sẽ không do dự đem toàn bộ tài sản của mình giao cả cho cô.
“Nhiều lời lắm cơ”, Hàn Phương Nhiên liếc nhìn Đinh Dũng, nói. “Anh mau đi đi”.
“Ừ, vậy anh đi đây”, Đinh Dũng cười nhẹ nhàng, vừa định quay người đi thì đột nhiên nhớ ra gì đó. “Em mới nhậm chức, có cần ra ngoài xử lý công việc gì không? Hay là anh để xe lại cho em nhé?”
“Không phải anh cần tới chỗ tiểu Tuyết sao?”, Hàn Phương Nhiên sững người một lát, sau đó cười nói. “Em tạm thời không ra khỏi cửa. Tới lúc đó nếu như cần ra ngoài, em có thể bắt xe mà”.
Đinh Dũng lắc đầu. Mặc dù hiện giờ Hàn Phương Nhiên chưa có lịch trình gì, nhưng cô vừa mới nhận chức, sẽ cần chạy ra ngoài lo liệu rất nhiều việc. Nếu không có xe làm sao mà tiện, thế là Đinh Dũng để chìa khóa xe lên bàn làm việc của Hàn Phương Nhiên, nói: “Em cầm lấy đi. Anh đi đây”.
Nói xong, không cho Hàn Phương Nhiên có cơ hội phản ứng lại, Đinh Dũng cứ thế quay người rời khỏi văn phòng làm việc.
Từ sau khi ra khỏi tập đoàn Hàn Thị, Đinh Dũng bắt xe về nhà. Vốn dĩ anh định bắt xe tới trường đại học, thế nhưng nghĩ lại thì đi lại cũng không được thuận tiện cho lắm, cho nên anh quay về khu đang sinh sống, định bụng lái chiếc siêu xe để đó cũng đã nửa tháng trời.
Đinh Dũng lựa lúc không có người, âm thầm tới bên chiếc siêu xe. Đương lúc anh định mở cửa thì đằng sau đột nhiên vang lên tiếng còi.
“Cậu làm gì thế hả?”, Lâm Hồng Ngạn ngồi bên ghế phụ thò đầu ra ngoài nhìn Đinh Dũng mà nạt nộ. “Mau tránh cái xe đó xa một chút đi. Nếu cậu mà làm hỏng thì có bán cả nhà chúng tôi đi cũng không đền nổi đâu”.
“Con chỉ xem thôi”, Đinh Dũng cười, vội đi tránh xa chiếc siêu xe một chút.
“Hừ, đúng là tên nhà quê”, thấy bộ dạng gượng gạo đó của Đinh Dũng, Lâm Hồng Ngạn chắp tay trước ngực lầm bầm.
“Tiểu Dũng, cậu cẩn thận một chút chứ. Giá tiền của chiếc xe sang này không phải là con số mà chúng ta có thể tưởng tượng được đâu”, lúc đi qua chiếc xe, Hàn Thành Sơn mới mở cửa xe, không khỏi trầm trồ. “Chiếc xe này đẹp thật đấy”.
“Đương rồi. Chiếc siêu xe này tôi nghe ngóng rồi, là siêu xe bản giới hạn, giá cả đắt đỏ lắm”, Lâm Hồng Ngạn nhìn chiếc xe với ánh mắt khao khát. Bà ta chỉ hận không thể nào được ngồi vào chiếc xe đó. Cũng chỉ vì mải ngắm nhìn chiếc xe mà bà ta đã quên đi vừa rồi mình mỉa mai Đinh Dũng như thế nào.
Đợi bố mẹ vợ xuống xe đi lên tầng, Đinh Dũng mới thở phào. Không phải anh sợ Lâm Hồng Ngạn biết, mà anh sợ rằng bà ta biết rồi thì sẽ đi khoe khoang khắp nơi, tới lúc đó thân phận của anh chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, rất dễ khiến cho nhiều người chú ý đến.
Đợi một lát, sau khi không thấy ai, Đinh Dũng mới nhanh chóng nhảy vào xe. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, chiếc siêu xe để ở tiểu khu nhỏ bé nửa tháng trời mới sáng bừng đôi mắt, tiếp đó là tiếng động cơ khoẻ khoắn vang lên. Chiếc xe lao vút đi, chỉ để lại một đám bụi mù.
“Ôi, chồng ơi, mau lại xem này. Chiếc xe kia đi mất rồi”, Lâm Hồng Ngạn đến bên cửa sổ, vừa hay thấy chiếc xe lao vút đi. Bà ta kích động vô cùng. “Tôi biết ngay anh chàng đại gia giàu có đó nhất định là đang sống ở tiểu khu của chúng ta mà lại. Đúng là một con người giản dị nhưng lại đầy quyền uy. Tôi nhất định phải nghe ngóng về thân phận của cậu ta mới được. Chỉ có con người như vậy mới xứng với Phương Nhiên của chúng ta thôi”.