"Khanh Như Ý a Khanh Như Ý! Ngươi đời trước tiêu sái tự do, tại sao đến nơi này, liền sống ngột ngạt như vậy?"
Tự vẫy vẫy, trong mắt cũng nén lại, sẽ không nhìn phương hướng xe ngựa kia rời đi một cá.
Xoay người trở về phủ, phía chân trời đã hiện ánh sáng.
Mới vừa vào cửa, chỉ thấy Tiêu lão gia chân chính——tiểu nam hài Tiêu Thước mới vừa ba tuổiđang ôm quả táo lớn hơn một nửa mặt so với hắn còn đang suy tư không biết nên hạ miệng từ nơi nào.
Thấy Như Ý trở lại cũng không lên tiếng , liền đỏ mắt nhìn.
Nàng đi qua bên người hắn, không khách khí quơ tay đoạt quả táo đến trong tay mình.
Sau đó ả cắn một cái "Hự" xuống.
Gần như cùng lúc đó, sau lưng "Oa"một hồi tiếng khóc truyền đến, nhưng nghe được Tiêu Thước giống tiểu đại nhân kêu rên ——
"Ô ô! Cha! nương! Nữ nhân này cướp quả táo của ta! ! A a a a a! Nàng cướp quả táo a!"
Lập tức có tiểu nha đầu đã chạy tới ôm đứa bé, sau đó càng không ngừng khuyên:
"Tiểu thiếu gia ngoan, đó là tỷ tỷ người, ngươi nên gọi nàng tỷ tỷ!"
"Ai muốn nàng làm tỷ tỷ! nữ nhân cướp quả táo của ta! Nàng không phải là tỷ tỷ của ta! Không phải là tỷ tỷ của ta——"
. . . . . .
Tám năm sau
Triệu quốc
Nắng hè chói chang, giữ lúc tháng giêng nắng gắt.
Không khí buồn bực đến nỗi ngay cả bầu trời cũng không có con chim thi triển động cánh, từng con đều núp vào bóng râm, núp dưới tán lá tránh mặt trời, trộm được một phần mát mẻ.
Nhưng vẫn có người nguyện ý giản ra giản ra gân cốt trong thời tiết này!
Dưới chân núi trong rừng rậm, một nhóm người lộ ra sát khí điên cuồng xông tới, sinh vật sống trong rừng này kinh ngạc chạy trốn mọi nơi.
Nhưng thấy nam nhân trung niên máu me đầy người, liều mạng xách theo trường đao chạy về phía trước.
Không dưới tám gã cao thủ đi theo phía sau, từng bước từng bước ép sát , thề đuổi đến tận cùng.