Hoặc là nói, nàng đã đoán đúng kết cục, lại vạn vạn không ngờ rằng quá trình thảm thiết như thế nào.
Cái gọi là tù thất, hẳn là một tòa tháp gỗ bị phá hủy một nửa.
Trước tháp là một khoảng đất trống đứng đầy người, nữ có nam có, có người làm, cũng có một thân hắc y.
Như Ý đi phía trước nhìn, có thể nhìn lờ mờ thấy phía trước có một vệt màu đỏ tươi rất chói mắt.
Vậy hẳn là mị nguyệt.
Nhìn lại mọi người chung quanh, đều là một vẻ phẫn hận nhìn chằm chằm phía trước.
Trong không khí mơ hồ truyền đến mùi kỳ quái, tựa như thứ gì đó cháy khét, có một loại mùi vị theo gió mà đến.
Như Ý che lỗ mũi, trong thân thể không thể chịu đựng mùi vị kích thích như vậy, nhất thời không thể thừa nhận được.
Nhưng mặc dù trong lòng sôi trào ghê tởm, vẫn nghĩ cẩn thận phân biệt nơi bốc ra mùi này ở đâu.
Ly Yên ở bên cạnh muốn dìu nàng, lại bị né tránh.
Cũng nói không ra là trực giác gì, loại mùi kỳ quái này khiến đáy lòng Như Ý vốn tồn tại một tia kháng cự mãnh liệt hơn vài phần.
Cũng không kịp nhìn ánh mắt kỳ quái người bên cạnh, chạy thẳng tới tháp.
Ly Yên ở phía sau đi theo, nhỏ giọng gọi nàng, nàng cũng không ngừng.
Chờ một mạch càng đi càng gần, vốn là từng trận gió lạnh băng lại chuyển thành từng cơn sóng hun nóng, từng đợt đập vào mặt.
Thứ mùi đó càng đậm, tựa như đốt củi đốt đang nướng thứ gì, vừa chua vừa thối, Như Ý mạnh mẽ chịu đựng mới có thể không nôn mửa trước mặt mọi người.
Nhất định phải điều dưỡng thân thể này một chút! ở đáy lòng nàng tự nhủ!
Luôn nghe thấy được chút gì liền muốn nôn, bình thường thức ăn cũng ăn không được, như vậy thật sự là muốn chết.
Đang suy nghĩ, chỉ thấy người trước mắt chợt lóe, vốn là còn đoạn khoảng cách thoáng một cái màu đỏ tươi đã đến trước mặt.
Như Ý ngẩng đầu, thấy chính là Mị Nguyệt mấy canh giờ trước còn cãi vả cùng mình.
Kỳ quái là trong đôi mắt quyến rũ của nàng không phân biệt nam nữ, cũng không toát mập mờ, mà là tràn đầy tức giận, ngoài tức giận, còn có điểm chút nước mắt,.....