"Ngày mai ta sẽ phải đi, bàn món ăn này khao sư phụ!"
Nam tử huyền y bất đắc dĩ nhìn đồ đệ bệnh thần kinh này, luôn có một loại vọng động muốn bóp chết sự ca nàng.
Đáng chết a! Thua thiệt hắn mới vừa rồi còn chân thành thật tình hỏi nàng bị ai khi dễ không, ai nghĩ được mặt nha đầu này biến đổi, lập tức trong nháy mắt đó xóa bỏ bộ dạng chim nhỏ nép vào người.
"Học nghệ phải trả tiền!" Hắn cắn răng nói: "Một bàn món ăn muốn đuổi vi sư, đồ đệ như vậy không cần cũng được!"
"Lại thêm một ly rượu?" Như Ý không cãi vả cùng hắn, trực tiếp rót hai ly rượu ngon đến gần Ngọc Hoa: "Cầm."
Đối phương nghe lời nhận lấy, nhưng lại nghe nữ tử nói:
"Rượu, có rất nhiều kiểu uống. Hai chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên uống rượu, đã từng say, cũng từng đánh nhau. Nhưng hôm nay, ta muốn đổi phương thức mới mẻ, từ trước đến nay cũng chưa từng thử qua."
Nói xong, mắt đẹp nhẹ nâng lên, giống như sóng nước mềm mại nhìn thẳng vào mắt Ngọc Hoa .
Hắn không khỏi than nhẹ, Khanh Như Ý như vậy, vài năm nay chưa bao giờ thấy .
"Nói đi!" Tự nhận lấy ly rượu bất đắc dĩ lắc đầu, Ngọc Hoa cảm giác sợ là tối nay nha đầu này có dự mưu gì, tại sao trong lòng hắn luôn tồn tại cảm giác không tốt lắm đây?"Rốt cuộc muốn uống thế nào? Giở trò gì?"
Nữ tử kiều mỵ cười một tiếng, sau đó tự mình bưng ly rượu kéo lấy cánh tay của Ngọc Hoa, lấy tư thế giao bôi nâng ly đến bên môi.
Môi mềm khẽ để bên mép ly, tiếp theo uống một hơi cạn sạch.
Ngọc Hoa nhìn nàng một cái, thấy khích lệ trong ánh mắt đối phương cũng đưa ly rượu trong tay mình vào trong miệng.
Mới vừa uống xong, chỉ nghe thấy nữ tử trước mặt nhẹ giọng nói:
"Sư phụ, ta muốn gả cho ngươi ! Lần này đi ra ngoài, chẳng những muốn hiểu rõ chuyện kia, ta còn phải mang giá y cho mình trở lại. Ngươi nhất định phải chờ ta, nghe chưa?".