Cuối cùng là nhớ tới một biện pháp! Như Ý cảm thấy mình thật là thông minh!
Có gì không thể xông vào đây? Tựa như nàng nói! Cũng không tin Ngọc Hoa có thể trơ mắt nhìn nàng chết ở trong Lê Hoa trận.
Cùng lắm thì bị thương chút, nhưng chỉ cần nàng có thể thấy hắn, cho dù là ôm lấy bắp đùi, tuyệt đối cũng sẽ không để sư phụ trốn mất!
Nói được là làm được!
Lúc này Như Ý cảm thấy sức lực trong thân thể mình sung mãn, giống như Lê Hoa trận trước mắt không coi vào đâu, nàng chỉ phải đi về phía trước, nhất định có thể vượt qua được.
Vì vậy, chân không giày vớ bắt đầu chậm bước rồi bước nhanh tới trước.
Thậm chí bắt đầu nàng chạy chậm, chỉ vì nhanh một chút xông phá trận pháp này, có thể đi đến trong sân.
Vậy mà, rốt cuộc si tâm vọng tưởng!
Mười trận Lê Hoa trận ở Phổ Phổ đảo, Ngọc Hoa chỉ dạy nàng chín trận, hạng nhất cuối cùng này, cũng chính là Ngọc Hoa tự mình bày trận trong tiểu viện này, nàng không vượt qua được.
Người vừa tới gần, thậm chí còn không đợi chạm đến lê hoa trái quy luật tự nhiên thường nở bốn mùa, nhưng thấy cả rừng hoa đột nhiên nổi lên dị động.
Dị động này rất nhanh, không có một dấu hiệu, quy luật khó tìm, coi như Như Ý đã học phương pháp phá giải chín trận cũng phải điều chỉnh, lại còn không có biện pháp tránh né những cánh lê hoa kia vội vã đánh tới.
Vốn là cánh hoa đẹp không sao tả xiết lúc này xem ra giống như là vô số lưỡi dao, dư quang của nắng chiều rơi lên trê, vẫn sẽ lóe sáng.
Cho dù là Khanh Như Ý, cũng sẽ ở một tíc tắc này sinh ra mấy phần sai lầm.
Dần dần, đã cảm thấy chỗ này cũng không phải Lê Hoa trận, mà là ngàn vạn lưỡi dao sắc bén tạo thành địa ngục, mỗi một bước tiến lên, cũng đến gần tử vong hơn.
Nội lực cũng tiêu hao nhiều, người không tới ba tấc, lại phát hiện những cành lê hoa giống như mọc mắt, cành cây đè ép xuống đỉnh đầu,.....