Người phía sau không đáp, chân khí lại đang vòng vo trong cơ thể, sau đó lần nữa truyền vào bên trong cơ thể Như Ý, lúc này mới đáp một tiếng:
"Ừ."
Trong lòng Như Ý thắt chặt, giống như là có cái gì đó nắm thật chặt trái tim nàng, mặc dù ấm áp, lại đau nhiều hơn.
Đợi tay Ngọc Hoa dời đi, lúc này nữ tử mới xoay người lại, kéo vạt áo trước của hắn ra, nhưng thấy Ngọc Hoa vạch đen tụ lại trước ngực bởi vì chuyển an tán đã biến mất không thấy, nàng liền hiểu, mới vừa rồi, nhất định là hắn đã truyền tất cả nội lực vào trong cơ thể mình rồi.
Thử vận khí, chỉ cảm thấy vùng đan điền có một cổ nội lực mạnh gấp mấy lần nội lực lúc trước đang dâng trào.
Không khỏi kinh ngạc:
"Ngươi truyền bao nhiêu nội lực cho ta? Không phải chính ngươi cũng. . . . . ."
Bốp!
Bàn tay Ngọc Hoa vừa nhấc, hung hăng đánh trên đầu nàng. Sau đó một bàn tay đánh tay nàng đang nắm quần áo hắn, cả giận nói:
"Động một chút là cởi y phục người khác, chừng nào thì ngươi thêm cái thói cổ quái này?" Một tiếng sau, vẻ mặt bỗng chuyển một cái, tiếp theo nở một nụ cười đùa giỡn, lại nói: "Hoặc là, ngươi là chỉ thích cởi y phục vi sư? Ai nha Như Ý ngươi có ý định cứ việc nói thẳng, mặc dù dung mạo vi sư tốt hơn ngươi một chút, nhưng nếu ngươi thích, vi sư cũng không làm khó khăn. . . . . ."
"Cút! !" Mắt nhìn thấy gương mặt mỹ nhân của Ngọc Hoa càng tiếp cận càng gần, đôi tay Như Ý vội vàng ôm ngực, đồng thời nghiêm nghị nói: "Gần thêm chút nữa ta liền đạp ngươi xuống!"
Dứt lời, hả hê cười cười, đột nhiên thì có một loại cảm giác tiểu nhân đạt được ý nghĩ làm nàng bay lên cao ——
"Hiện tại ta không phải sợ ngươi rồi! Oa ha ha ha ha! Sư phụ! Ngươi rốt cuộc cũng có hôm nay!" Nghĩ tới lúc này một phần nội khí của Ngọc Hoa cũng không khống chế, mà mình thì lấy được nội công còn tốt hơn so với trước kia gấp mấy lần, nàng này cười, cũng khôg lo lắng nữa!.