"Đa tạ Chủ Thượng!" Hắn cho là Như Ý giúp hắn, liền muốn lập tức xuất binh bắt chủ tướng đối phương lại.
Nhưng không nghĩ, thân mới vừa đứng thẳng chuẩn bị đi điều binh thì lại nghe Như Ý mở miệng, nói:
"Đóng kỹ cửa chính của Thanh Đồ thành! Nếu ta thấy có một binh một tốt đi ra khỏi thành, cũng đừng trách ta thấy một người giết một người!" Vừa nói chuyện, lại chuyển mắt nhìn Cung Khuê, ánh mắt từ từ lẫm liệt: "Bao gồm cả ngươi!"
Thân thể Cung Khuê run lên, rốt cuộc không hiểu Như Ý làm như vậy là có ý gì. Lúc này, Ngọc Hoa mở miệng nói chuyện, nói:
"Đừng nóng vội! trước tiên Khanh cô nương chỉ muốn nói mấy câu với thái tử Mạnh Quốc này trước lúc hai quân giao chiến! Đợi nàng nói xong, tất cả nên làm cái gì thì làm cái đó!"
Hắn nói lời này Cung Khuê liền hiểu ý, thì ra chỉ là gặp mặt giữa các chủ tướng, chờ bọn hắn nói xong rồi mới phải đánh giặc!
Suy nghĩ một chút, vậy cũng là lẽ thường. Vì vậy gật đầu, cung kính bồi lễ cùng Như Ý nói:
"Thuộc hạ hiểu lầm ý đồ Chủ Thượng, kính xin Chủ Thượng trách phạt!"
Như Ý hừ nhẹ một tiếng, bày tỏ không có tâm tình trách phạt hắn. Lại nhìn Ngọc Hoa, trong ánh mắt mang theo cảm kích cùng yên tâm.
Nàng hiểu được, Ngọc Hoa nói ra lời ấy, hoàn toàn là bởi vì trong thành còn có một Tiêu Thước. Đến lúc đó phía bên nàng có thể lâm trận phản bội, hoặc là nhanh miệng tiết lộ. Đến lúc đó đối phương bắt Tiêu Thước để uy hiếp, đó cũng không phải là chuyện quá tốt.
Cung gia đều là tội phạm chạy trốn, sinh mệnh 17 năm này nói trắng ra đều là nhặt về. Nếu thật ép bọn họ, chỉ sợ chuyện gì cũng làm ra được.
Nếu nàng một mình một người, cũng không sợ chó cùng rứt giậu. Nhưng có một đệ đệ, không thể không phòng!
"Liền theo Ngọc Hoa công tử nói, tất cả chờ ta trở lại lại nói!"
Ném xuống một câu nói này, nữ tử khẽ kéo ống tay áo người bên cạnh một cái. Hai người tâm linh tương thông, cũng trong lúc đó quay mặt lại nhìn ngoài thành Thanh Đồ.
Nhưng nghe được một nữ tử phía dưới quyến rũ hô to:
"Nữ Nữ! Có phải rất nhớ ta hay không!"
Trên mặt Như Ý vẫn trầm lãnh lúc này mới nổi một nụ cười ! Nụ cười dần dần tràn ra, chỉ trong nháy mắt, nét mặt tươi cười như hoa.
"Dĩ nhiên là nhớ! Một lát chúng ta tỷ thí một chút, xem một chút trường lăng của người nào múa tốt hơn!"
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên thân thể nghiêng một cái, cứ thẳng tắp rơi xuống phía dưới tường thành như vậy, Triệu quân tướng sĩ bị sợ đến mức la hét:
"Cô nương! Cô nương!"
Lúc hô lên, nhưng nghe được có một thanh âm dễ nghe vang lên ——
"Ta là đồ đệ Ngọc Hoa công tử, nhảy tường thấp thế này, thì ngạc nhiên cái gì!" .