Người nọ hoàn toàn không kịp phản ứng với tình huống này, chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, giống như bị một c kìm sắt kẹp lại, chẳng những đau, còn gần như hít thở không thông.
Đồng bọn bên cạnh thấy thế, hô to một tiếng thì đi giúp một tay.
Nhưng không nghĩ đến, một cái tay khác của Như Ý chỉ tùy tiện một chút trên người hắn, lập tức người nọ liền không thể động đậy, miệng há thật lớn tại chỗ, một câu cũng không nói được!
"Thước nhi!" Như Ý buông tay, mặc cho cổ họng người kia không ngưng ho khan, chỉ nghiêng đầu nói với đệ đệ: "Đưa tiền! Đi!"
. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, một xe ngựa lái ra Huyên Họa, sau khi ra khỏi cửa thành, lập tức chạy như bay.
Lúc đó, Tiêu Thước cùng Như Ý đang một nằm một dựa vào trong toa xe nhàn nhã tự tại, mà người đánh xe ở bên ngoài, chính là tiểu nha đầu mới vừa dùng năm lượng bạc mua lại, Mị nhi.
Sau tai có dấu ấn một đóa hoa mai, đó là dấu hiệu của Cung gia.
Đến bây giờ Như Ý cũng nghĩ không thông, rốt cuộc Cung gia này muốn như thế nào.
Bởi vì tra được nàng là nữ nhi Tiêu gia, cho nên mới đuổi theo giết người diệt khẩu, hay là bởi vì nguyên nhân khác?
Nếu chỉ vì diệt khẩu, nếu bọn họ có thể tra được tung tích của mình, cũng sẽ không hiểu bản lãnh Khanh Như Ý nàng.
Đừng nói một tiểu nha đầu tại đây, coi như mười hai mươi người trở lại, sợ cũng rất khó chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Xem ra, thật sự có quá nhiều chuyện phải làm rõ ràng!
Thiên hạ này, giang hồ này, so với Phổ Phổ đảo, thật sự là xấu xa không chịu nổi.
"Tỷ." Tiêu Thước lười biếng tựa vào bên cửa xe gặm quả táo, thì thỉnh thoảng theo khe hở màn xe bị gió thổi nhấc lên nhìn ra ngoài, vừa nhìn vừa lắc đầu." Không phải chúng ta quá khi dễ người rồi hả? Làm sao khiến một tiểu cô nương đánh xe!"
Như Ý liếc hắn một cái, nói:
"Nàng không đánh xe người nào đánh xe? Ngươi?" .