" Tối nay Trẫm cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, sổ con không phê nổi nữa, vốn là muốn đi xem hoàng hậu, nhưng gần đây nàng luôn ngủ rất sớm."
Nữ tử giả bộ tức giận, xoay xoay vặn vặn xoay người, nói:
"Thì ra là hoàng thượng không có nơi đi mới đến bên nô tì này, còn tưởng rằng ngài là đặc biệt đến xem nô tì ."
Thân hình mềm mại giộn nói lại yêu kiều, Như Ý cũng bắt đầu có chút hoài nghi trước đó trên mặt nữ nhân thấy chán ghét, có phải mình hoa mắt hay không?
Thấy nàng tính khí náo loạn, Triệu hoàng vội vàng lại xoay người trở về, sau đó ấn về phía vai của nàng, lại dùng cái loại âm thanh âm ấm đó nói:
"Hội nhi, đừng như vậy. Ngươi biết, một tháng có hai mươi ngày trẫm đều ở đây, nhưng dù sao nàng ấy cũng là hoàng hậu, trẫm. . . . . ."
"Nô tì biết." Nữ tử cho một bậc thang đã đi xuống, một đôi tay lại không nhàn rỗi, lục lọi cứ tiếp tục hướng trên cổ áo nam nhân.
Triệu hoàng không hề cự tuyệt nữa, chỉ là lại khẽ thở dài một tiếng, nhăn đầu——
"Tối nay thật là lạ, làm sao lại phiền loạn như vậy?"
Tay Cung Tiêm Hội lần nữa dừng lại, nhỏ giọng nói:
"Vậy nếu không, nô tì cũng chỉ bồi ngài nằm nằm."
"Hội nhi. . . . . ."
Như Ý cảm thấy, Triệu hoàng này rất là thích Cung Tiêm Hội .
Một người đàn ông như vậy vào lúc này biểu hiện ra cảm xúc không giống như là giả, mặc dù nàng đối với tình cảm không biết nhiều, nhưng dầu gì không phải ngu ngốc.
Lúc này ánh mắt Triệu hoàng tuy nói hỗn loạn, tuy nói là tâm sự bị lộn xộn.
Nhưng nhìn về phía nữ tử trước mặt thì vẫn không ngăn được nhiệt tình.
Nhiệt tình này không phải bởi vì nữ tử phong tình vạn chủng, cũng không phải là bởi vì ngón tay kia đang cởi quần áo hắn chắc chắn sẽ vô ý chạm được da thịt của hắn.
Đó là một loại rất đơn thuần, bởi vì thích mà nhiệt tình.