“Đồ nhi ngoan, sư phụ tới rất khéo có phải hay không? Lúc đồ nhi ngươi nhớ nhung mỹ nam thì xuất hiện, có cảm giác rất vui mừng hay không?”
Người bị đặt tại phía dưới hung hăng gật đầu:
“Chẳng những vui mừng, còn có kinh ngạc! Thử hỏi cõi đời này mỹ nam nào có thể qua được sư phụ mỹ nhân của ta! Đúng không?”
Người trên rất hài lòng, nhưng lại không hề có một chút ý tứ nào đứng lên.
Như Ý không thể không lên tiếng nhắc nhở:
“Ta không thở nổi rồi!”
Đối phương vội vàng lại cúi đầu tới một chút, khóe môi đã cọ gò má của nàng, ngứa một chút.
“Đồ nhi ngoan, ý của ngươi là vi sư nhường cho ngươi để ngươi thong thả sao? Ừ, vi sư rất vui lòng làm chuyện này!”
Nói xong, đôi môi lại tìm xuống, như tìm được đồng loại của mình, lúc này không kịp chờ đợi dán lên.
Nữ tử này chuẩn bị thốt ra kháng nghị thì lúc hai đôi môi đụng nhau hóa thành một tiếng”Ừng ực” nơi cổ họng, hương lê hoa quen thuộc trong veo bay vào thì lại không tự chủ được bị hấp dẫn.
Không biết lúc nào thì, người đã bị lật, biến thành nằm trên. Hai người cứ áp sát vào cùng nhau như vậy, một nắm cả eo đối phương, một giương tay vòng qua gáy đối phương, triền miên như vậy, khẩn khiết biểu đạt ái mộ cùng nhớ nhung như vậy.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc lúc tách ra thì mặt nữ tử ửng hồng, thở gấp, một đôi mắt đẹp cũng mang theo hơi nước oánh ánh.
“Sư phụ, sao ngươi lại tới đây?” Một câu nói, âm thanh hơi run, rõ ràng cho thấy còn chưa bình ổn sau nụ hôn nồng nhiệt.
Nam tử còn là bộ dáng như tiên, mái tóc đen nhánh tán loạn tới gò má nàng, mang theo lê hương mát mẻ, thấm vào lòng người.
“Nhớ ngươi, đã tới rồi.” Câu trả lời đơn giản, lại nói ra nhớ nhung vô tận.
Có bàn tay dịu dàng vỗ trên trán nàng, nhẹ nhàng, giống như người này.
Trong nháy mắt Như Ý mất hồn, hình như quên mất bản tính người này, cảm giác Ngọc Hoa chính là như vậy, trơn bóng như ngọc, nho nhã, tĩnh nhạt như nước, phiêu phiêu như tiên.
Thiên hạ đệ nhất công tử, bao nhiêu nữ nhân tình nguyện khổ đợi cả đời?
Thiên hạ đệ nhất công tử, bao nhiêu nữ nhân tình nguyện tình si một đời?
Nhưng hắn lại chỉ ôm lấy nàng, thế nhưng hắn lại nói từ đầu chí cuối, chỉ có một mình nàng.
Nàng cũng ngây dại, bất tri bất giác, từng bước hãm sâu. Đợi phát hiện thì rốt cuộc cũng không rút ra được.