Cũng may chung quanh khu vườn này khồn có cung viện gì, nên chỉ là một khung cảnh bình thường, cũng không còn bị liệt vào trọng điểm.
Như Ý nâng người vẫn còn hôn mê đến một cái góc nhỏ xa hơn một dặm, lại ngắt chút nhánh cây đắp lên trên người nàng.
Chờ bố trí được hoàn toàn không nhìn ra nơi này có người thì lúc này mới lại nhìn quanh bốn phía một cái, cố nhớ kỹ địa phương này, sau đó thân hình nhẹ nâng, lại trở về tẩm cung của Hội phi.
Lần này là lặng lẽ, không có phách lối như trước vậy.
Dù sao không phải là đi đánh nhau, nàng chỉ là muốn xem một chút Triệu quốc ầm ĩ như thế nào.
Còn nữa, những tướng sĩ vọt vào cung Hội phi muốn làm cái gì!
Triệu hoàng vẫn còn ở bên trong, bọn họ phản hay sao?
Thật bất hạnh, nàng đoán trúng!
Triệu cung có người làm phản, hơn nữa người làm phản, còn là hoàng hậu đương triều!
Như Ý ở trong bóng tối theo đám người tới đại điện Trọng Hoa thì một đế một phi trước vẫn còn ở dưới mí mắt của nàng kích tình bắn ra bốn phía đã sớm bị”Thỉnh” đến đại điện.
Nàng nhìn thấy có một nữ tử trung niên một thân thêu triều phục phượng hoàng ung dung mà đứng, kim quan ở đỉnh đầu nặng nề, làm cho mặt mày trang nghiêm lại thêm mấy phần khí thế.
Thật là hoàng hậu Triệu quốc!
Chỉ có nhất quốc chi hậu mới có tư cách mặc triều phục thêu Phượng, mang kim phượng quan.
Cũng chỉ có nhất quốc chi hậu mới có tư cách đứng sóng vai cùng hoàng đế!
Nhưng, một bầy tướng sĩ phía dưới đều ngã xuống đất quỳ lạy, từng tiếng thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, cũng biểu hiện thân phận nữ nhân này, từ nơi này bắt đầu, lịch sử đã xảy ra thiên chuyển!
Lúc này Như Ý đang nằm trên một cành cây sinh trưởng rậm rạp, một bộ váy tử y ẩn vào đêm tối, lặng lẽ thu hết một đêm của Triệu cung vào mắt.
Nhưng thật ra là nàng có chút bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng mắt nhìn thấy tiết mục phim tình cảm xen lẫn cung đấu cùng võ hiệp đã biến thành chính kịch lịch sử, không khỏi than thở thở dài.