Lần này cũng không nhẹ nhàng nằm xuống tựa như trước, mà là "Phanh" một tiếng, cái ót hung hăng đụng vào sau.
Như Ý đau đến trực tiếp hôn mê, sắc mặt Ngọc Hoa cũng là rét lạnh, vội vàng đứng dậy đi đỡ.
Bàn tay nâng đỡ sau ót, chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp truyền đến.
Đưa tay ra xem, lại thấy một vết máu đỏ tươi nhuộm đầy tay, nhìn thấy mà ghê.
"Đáng chết!" Ngọc Hoa nhin tức giận mà hô, từ vạt áo trường bào mình kéo xuống một tấm vải, bao thật chặt sau ót Như Ý.
"Ta là sài lang hổ báo sao?" Vừa ôm người vừa rống giận: "Ngươi tránh cái gì, ta còn ăn ngươi hay sao! !"
Nâng người lên khỏi xe trượt tuyết, lại phát hiện nơi Như Ý mới vừa đập đầu có một khối băng nhô ra ngoài.
Chính là nơi nhô ra làm Như Ý bị đụng đầu, cứ thế máu tươi giàn giụa.
Ngọc Hoa nổi giận, vậy là ai cũng không ngăn được, lập tức ôm Như Ý từ xe trượt tuyết lên, sau đó tay áo dài vung lên ——
Khi tay áo giơ lên, hạ xuống —— trong chớp mắt, trước còn một cái xe trượt tuyết tốt đẹp dĩ nhiên cũng một tiếng "rầm" tán thành mảnh vụn! (chậc chậc, tội nghiệp cái xe trượt, bị giận cá chém thớt mà)
Những mảnh băng bị vỡ vụn trong nháy mắt, tản ra thành bụi băng tuyệt mỹ, cứ như vậy tự tại giữa không trung, dần dần rơi xuống mặt đất.
Ngọc Hoa một tay nâng Như Ý bị thương, một tay vòng quanh eo của nàng, ánh mắt không nhìn lại một màn tươi đẹp này.
Hắn chỉ chuyên chú nhìn nữ tử trước mặt, nhìn lông mi nàng thỉnh thoảng lại rung nhẹ, nhìn đôi mày thanh tú của nàng cong cong bởi vì khổ sở.
Còn nữa, mặc dù nàng ở trong trạng thái hôn mê, nhưng hai cái tay vẫn nắm chặt vạt áo của hắn.
Cảm giác kia giống như là sợ hắn chợt buông tay, bỗng nhiên vứt nàng ở lại không để ý,.....