Áo dài vung lên, lưu loát quét cả đám ngã xuống đất.
Sau đó tay cánh tay nhẹ nhàng ôm eo nhỏ nhắn của nữ tử, nàng kia liền bị ôm lấy bay lên không, người cứu mạng tự nhiên bay xa.
Bọn họ thoát được, ngay cả nữ nhân kia bại lộ mảng da thịt lớn bên ngoài, đều làm nổi bật trường bào Tử Y.
Có người bắn cung tên, cũng có người liều mạng đuổi theo phía trước.
Như Ý thấy hai người kia dần dần cách xa, muốn gọi hắn một tiếng Mạnh, miệng hơi mở, cũng là chợt trực tiếp phun một ngụm máu tươi ra ngoài!
Ý thức của người từ từ tiêu tán, nàng nhận một chưởng này thì trạng thái hoàn toàn không phòng bị.
Như Ý đã từng tưởng tượng qua vô số lần hai người gặp lại, sao cũng không có nghĩ đến, lúc gặp mặt lại, cũng là hắn đánh tới một chưởng, đánh tới tim, trực tiếp đoạt đi nửa cái mạng của nàng.
Không đúng, có lẽ là một cái !
Bởi vì thời gian và địa điểm này, mặc kệ nàng chết hoặc không chết, đều sẽ bị người của Triệu quốc đâm một cái.
Coi như còn có một hơi thở, một giây kế tiếp cũng là loạn tiễn xuyên tim.
Đáng tiếc chính là, trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán, nàng cũng là ——
Xong rồi, cung trong tay áo . . . . . . Mới vừa rớt!
Tâm niệm đến đây, người đã chạm đất.
Chỉ là sau khi rơi xuống đất một ít đau đớn cũng không đến!
Như Ý chỉ có cảm giác mình tựa như tiến vào một cái ôm rất nhẹ nhàng, có một người ôm nàng như trân bảo trong ngực.
Một hồi mát mẻ quen thuộc đập vào mặt, nử tử vốn hôn mê chợt cảm thấy khí mạch thông thuận rất nhiều.
Mặc dù hoàn toàn không tỉnh táo, nhưng cũng biết, người nọ lúc tiếp được mình thì đã dùng bàn tay đổ chân khí tới.
Trong lúc ôm nàng, hộ nàng như mạng. Một luồng chân khí này, xem như kéo nửa hồn phách nàng lần nữa trở lại.
Sinh mạng không lo!
Liều mạng một tia tinh lực cuối cùng mở mắt ra, cố gắng muốn xem rõ ràng người tiếp được mình rốt cuộc là dáng dấp ra sao.